Đoàn làm phim phản ứng rất nhanh, trực tiếp gặp Điền Mỹ Hòa dò hỏi cô ta chuyện này rốt cuộc là thế nào.
Điền Mỹ Hòa cũng luống cuống.
Cô ta không dự đoán được bài hát này sẽ nổi tiếng.
Điền Mỹ Hòa luôn biết giọng ca của Tô Ảnh độc đáo, biết được bài hát này có thể đạt tới tiêu chuẩn của Tổng sản xuất và Dương Chính nhưng chưa từng nghĩ tới vừa mới tung ra mấy tiếng đã hot thành dạng này.
Điền Mỹ Hòa ghen ghét không chịu được.
Vì sao âm thanh hay như vậy lại thuộc về Tô Ảnh, mà không thuộc về cô ta?
Từ bé đến lớn Tô Ảnh xinh đẹp hơn cô ta, hàng xóm xung quanh đều khen Tô Ảnh chính là mỹ nhân từ bé mà nhìn thấy cô ta chỉ biết nói cô ta đáng yêu.
Cút, đáng yêu cái quỷ!
Sau này lớn lên, cô ta chẳng thể đậu nổi đại học, chỉ học trường chẳng ra gì mà Tô Ảnh lại có thể thi đậu vào học viện âm nhạc tốt nhất.
Tất cả mọi người đều khen Tô Ảnh tài sắc song toàn nhưng chưa bao giờ khen cô ta một tiếng.
Dựa vào cái gì?
Cô ta chỉ lớn hơn Tô Ảnh 2 tuổi, dựa vào đâu bị Tô Ảnh áp chế khắp chốn?
Cô ta không phục.
Cô ta muốn đạp Tô Ảnh dưới chân, hung hăng chà đạp, hung hăng ngược đãi!
Cho nên, cô ta cướp đi vị hôn phu của Tô Ảnh.
Cô ta trộm ca khúc của Tô Ảnh đến tiến vào cánh cửa giới giải trí.
Vốn tưởng Tô Ảnh chịu đã kích mẹ bệnh nặng, vị hôn phu từ hôn sẽ không bao giờ có thể chống lại cô ta.
Ai mà biết đồ Tô Ảnh chán ghét kia còn có thể leo lên kẻ có tiền!
Hơn nữa còn là Phó đại thiếu chạm tay có thể bỏng!
Hừ, thật là không thể tha thứ!
Điền Mỹ Hòa nắm chặt tay vịn lan can, móng tay tỉ mỉ tu bổ cũng đổi sắc, đáy lòng phẫn nộ không chỗ phát tiết, cho nên nhẫn nhịn tới mức ngón tay run run.
Tô Ảnh!
Mày hại tao.
Sao mày không chết quách đi.
Điền Mỹ Hòa tức giận không nói nên lời thì Vương Nhạc Đông bỗng nhiên kêu lên: “Này, chờ đã, chúng ta giao ca khúc này cho Dương Chính là ngày nào nhỉ?”
Điền Mỹ Hòa theo bản năng trả lời: “Là mồng 8. Em nhớ rất rõ ràng, hôm đó trời đổ mưa to, em đội mưa đi gặp Tổng sản xuất và Dương Chính.”
Vương Nhạc Đông hưng phấn chỉ vào máy tính rồi nói với Điền Mỹ Hòa: “Em xem, em xem! Đám quỷ chán ghét nói chúng ta sao chép, bọn họ tuyên bố ngày tung ca khúc là 12! Chúng ta có thể quang minh chính đại nói, là bọn họ trộm ca khúc của chúng ta, sao chép ca khúc của chúng ta! Mỹ Hòa, em tuyệt đối không thể thừa nhận sao chép biết không? Nếu em thừa nhận, như vậy tất cả đều xong rồi! Mọi nỗ lực đều sẽ hóa thành hư ảo!”
Hai mắt Điền Mỹ Hòa sáng ngời!
Cô ta nhanh chóng nhìn lại ngày tung ca khúc của Tự Thuật Phong Nguyệt, đúng là ngày 12.
Chậm 4 ngày so với ngày cô ta giao bản thảo cho Dương Chính.
Ha ha ha ha, thật là trời cũng giúp cô ta!
Tô Ảnh, lúc này mày chờ đó cho tao, tao không đánh nhốt mày xuống 18 tầng địa ngục thì không để yên!
Điền Mỹ Hòa rốt cuộccũng có thể bình tĩnh lại, thân mật ôm cổ Vương Nhạc Đông, hôn hắn nói: “Vẫn là Nhạc Đông tốt nhất, tìm được chứng cứ hoàn mỹ như vậy chúng ta chẳng sợ gì. Chỉ cần em cắn chết nói ca khúc do em sáng tác em có thể nổi tiếng theo bộ phim Đại đế nuốt trời rồi. Đến lúc đó có một đống tài nguyên, ngày lành của chúng ta sắp tới rồi.”
Vương Nhạc Đông cũng vong tình ôm lấy Điền Mỹ Hòa: “Mỹ Hòa, em còn thất thần làm gì? Phản kích đi nha! Cho đám fans không biết xấu hổ xem chứng cứ! Chúng ta cũng không phải dễ bắt nạt như vậy!”