Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ

Chương 90



Tô Ảnh chậm rãi quay người, nhỏ giọng bất an hỏi Phó Thịnh: "Này Phó tổng, tôi có thể về thăm mẹ tôi một lúc được không? Lần này đi đã được khoảng một tháng, từ trước đến giờ tôi chưa từng rời nhà lâu như vậy."

Phó Thịnh hơi cụp mắt xuống, tiếng nói trầm thấp, không biết là vui hay giận: "Nhớ nhà sao?"

Tô Ảnh cắn môi gật gật đầu: "Ừm."

"Được rồi." Phó Thịnh nói: "Tối nay cô có thể đi mua một ít lễ vật mang về."

Đầu tiên Tô Ảnh sững sờ, sau đó kịp thời phản ứng, mắt lập tức sáng lên: "Tôi có thể trở về nhà thật sao? Cám ơn Phó tổng! Cám ơn Phó tổng! Phó tổng, anh đúng là người tốt!"

Nói xong, Tô Ảnh nhanh chóng chạy ra ngoài.

"Chờ một chút!" Phó Thịnh gọi cô lại: "Đúng lúc tối nay tôi rảnh, để tôi dẫn cô đi đến cửa hàng cao cấp. Đã đi theo làm việc cho thiếu gia tôi, lúc về nhà đừng có tiết kiệm!"

Tô Ảnh cười giống như trẻ con: "Cảm ơn Phó tổng!"

Phó Thịnh nhìn theo bóng lưng nhún nhảy của Tô Ảnh, lần đầu tiên không cảm thấy chướng mắt, ngược lại cảm thấy rất thuận mắt.

Giống như, Tô Ảnh vốn nên như vậy.

Chẳng qua một lúc sau, Tô Ảnh ăn mặc quần bò màu lam nhạt cùng áo phông và giày bệt màu trắng , đeo ba lô hình viên thuốc màu hòng phấn, vui mừng hớn hở đứng trước mặt Phó Thịnh.

"Phó tổng, tôi đã chuẩn bị kỹ càng." ánh mắt Tô Ảnh vô cùng nôn nóng, rơi vào mắt Phó Thịnh, khiến cho Phó Thịnh rất muốn xoa đầu Tô Ảnh.

"Đi thôi." Phó Thịnh vươn người đứng dậy, nhanh chân đi ra bên ngoài. Tô Ảnh vội đi theo sau.

Tô Ảnh vừa đi theo ra ngoài, vừa suy nghĩ: Tại sao hôm nay Phó Thịnh lại đối tốt với mình như vậy? Chẳng lẽ Phó Thịnh đang có mưu đồ gì với mình sao? Không đúng, bàn về nhan sắc, anh ta đẹp hơn mình. Bàn về tài phú, anh ta nhiều tiền hơn mình. Vậy anh ta có thể có mưu đồ gì a?

Chẳng lẽ là lương tâm trỗi dậy?

Cũng không đúng a!

Trong khoảng thời gian này mình nghỉ ngơi, anh ta cũng không có bóc lột mình a?

Trong khi Tô Ảnh đang suy nghĩ lung tung, không phát hiện Phó Thịnh đi phía trước đột nhiên dừng bước, cứ thế đâm đầu vào lưng anh.

Tô Ảnh cảm thấy chóp mũi đau xót, nước mắt liền rơi xuống!

A a a, đau chết mất!

Tại sao lưng anh lại cứng như vậy, cứng như hòn đá!

Phó Thịnh vừa quay đầu lại, liền thấy Tô Ảnh nước mắt rưng rưng nhìn mình.

Phó Thịnh nhướng mày nhìn cô: " Không có mắt sao? Cắm đầu đi nên mới đụng phải không?"

"Thật sự rất đau nhức a! Phía sau lưng cứng như vậy, mũi tôi sắp lệch rồi!" Tô Ảnh lên án nói.

Vừa mới nói xong, Tô Ảnh cảm nhận được một bàn tay lớn đang xoa mũi mình, sau đó liền nghe thấy giọng nói Phó Thịnh từ trên đỉnh đầu truyền tới: "Được rồi, xoa bóp sẽ thẳng ngay."

Nói xong, Phó Thịnh xoay người rời đi.

Tô Ảnh ngây ngốc tại chỗ.

Xoa bóp, sẽ thẳng?!

Này này này, Phó tổng, anh bắt nạt tôi như vậy có thấy vui không?

"Còn đứng ngây đó làm gì? Đuổi theo mau!" Giọng nói Phó Thịnh từ ngoài cửa truyền đến.

"Vâng, Phó tổng!" Tô Ảnh bèn che mũi chạy theo sau.

Phó Thịnh đưa Tô Ảnh đến cửa hàng, quả nhiên là cửa hàng cao cấp.

Trước kia, với thu nhập của Tô Ảnh, cô chỉ có thể đi dạo quanh những cửa hàng bình dân.

Trên cơ bản một bộ quần áo sẽ không vượt qua năm trăm đồng, tất cả đều là đồ rẻ.

Sau khi đi theo Phó Thịnh làm trợ lý sinh hoạt, chi phí thường ngày đều là Phó gia cấp cho, Tô Ảnh cũng không có thời gian đi dạo những cửa hàng cấp cao.

Bởi vậy, khi Tô Ảnh đi theo Phó Thịnh đứng trước cửa hàng nổi tiếng thế giới, cả người trở nên ngây ngẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.