Cô còn chưa kịp mở miệng, bị Phó Thịnh túm cổ áo lôi đi lần nữa!
"Hừ, dám tranh tính tiền trước mặt bản thiếu, thật sự coi bản thiếu là đồ ăn bám sao?" Phó Thịnh liếc xéo Tô Ảnh: "Mua cũng mua rồi, ăn cũng ăn rồi, về nhà thôi!"
Sau đó Tô Ảnh cứ thế bị Phó Thịnh đóng gói mang về nhà.
Sáng hôm sau, Tô Ảnh thần thanh khí sảng tới gọi Phó Thịnh thức dậy.
Vừa nghĩ tới về nhà, Tô Ảnh đã kích động cả đêm không ngủ.
Đến buổi sáng, cũng thần thái sáng láng, hận không thể lập tức bay trở về nhà!
Phó Thịnh vừa cài cúc áo vừa nhìn Tô Ảnh không ngừng nhìn đồng hồ trong gương, anh tuấn nhướng mày: "Hôm nay Mộc Minh và Cát Tuấn cùng đi Zürich Thụy Sĩ, cho nên —— cô phải chịu trách nhiệm về toàn bộ sinh hoạt thường ngày của bản thiếu!"
"Cô có hiểu rõ hàm nghĩa của toàn bộ sinh hoạt thường ngày không vậy?" Phó Thịnh ý vị thâm trường nhìn Tô Ảnh.
Tô Ảnh chớp mắt mấy cái, rõ ràng là không rõ.
"Ngu ngốc!" Phó Thịnh đưa tay vỗ mạnh lên đỉnh đầu Tô Ảnh, quay người tiêu sái rời đi.
Tô Ảnh sờ đầu, được rồi, coi như nể tình anh ta đưa mình về nhà, không tính toán với anh ta nữa, hừ!
Phó gia có máy bay tư nhân của mình, nhưng là cho dù là đi máy bay của mình, bay từ thành phố G tỉnh G đến thành phố S tỉnh J, vẫn tốn hơn hai tiếng.
Sau đó tính cả bôn ba trên đường, sáng sớm đi ra ngoài, cũng phải tầm gần trưa rồi.
Tô Ảnh xách theo túi lớn túi nhỏ, thở hồng hộc đứng trước cửa nhà mình, dùng sức nhấn chuông cửa.
Mất một lúc, cửa nhà mở ra, Tô Ảnh đã thấy bóng dáng quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc.
"Mẹ, con đã về rồi đây!" Tô Ảnh vừa thấy Tô Như Quân, nước mắt lập tức rơi xuống, đồ trong tay cô rơi xuống đất, lập tức ôm lấy mẹ, khóc lóc vô cùng thê thảm.
Tô Như Quân giật nảy mình, vội vàng vỗ vỗ tấm lưng của Tô Ảnh: "Tiểu Ảnh, con làm sao vậy? Có phải công việc không hài lòng hay không? Có phải chịu uất ức gì rồi hay không?"
Tô Ảnh sợ mẹ lo lắng, vội vàng lắc đầu, lau khô nước mắt nói; "Không phải, Phó tổng đối xử với con rất tốt, vô cùng chiếu cố cho con. Mà lại đãi ngộ ở Phó gia cũng cực kỳ tốt, con làm việc ở đó, ăn ngon ngủ ngon, cái gì cũng tốt. Mẹ, chỉ là con nhớ mẹ thôi! Từ nhỏ đến lớn, con chưa từng rời khỏi mẹ. Bây giờ vưa đi đã đi lâu như vậy, con thật sự rất nhớ mẹ!"
Lúc này Tô Như Quân mới thở phào, vỗ tấm lưng của Tô Ảnh nói: "Đứa nhỏ ngốc, con chim đã trưởng thành, cũng nên rời tổ rồi!"
Lúc này, dì được mời đi tới chào hỏi: "Tiểu thư đã về rồi à! Mau đi vào đi! Đừng đứng ở cửa ra vào nói chuyện nữa!"
Lúc này Tô Ảnh mới đứng thẳng người, để những món quà to to nhỏ nhỏ lên mặt bàn, kéo tay Tô Như Quân ngồi ở trên ghế sa lon, nói với dì kia: "Mấy ngày gần đây làm phiền dì chăm sóc mẹ cháu rồi!"
Dì ấy lập tức xua tay nói: "Đâu có đâu có, còn phải cảm ơn chị Tô cho tôi cơ hội này, nếu không..."
Nói rồi, dì ấy đưa tay áo lên lau mắt, đổi chủ đề: "Không nói cái này nữa, để tôi đi nấu cơm cho hai người!"
Chờ dì ấy đi, Tô Như Quân mới nhỏ giọng nói với Tô Ảnh: "Mệnh của dì ấy đúng là không tốt, chồng đánh bạc, cứ thua bạc là đánh dì ấy. Sinh con gái, trong nhà trọng nam khinh nữ, ba tuổi đã bị dạy dỗ tranh cãi với dì ấy. Về sau đứa bé đến kỳ phản nghịch mười lăm mười sáu tuổi, dứt khoát rời nhà đi ra ngoài. Dì ấy thực sự không chịu nổi cái nhà đó nữa, liền ra ngoài làm việc."