Đối diện chính là ủy ban thành phố và cơ quan tài chính như cục thuế cục tài chính.
Có thể nói là tấc đất tấc vàng.
Căn hộ này có diện tích tầm bốn trăm mét vuông, phòng năm ba sảnh, thang máy cũng được trang trí rất đẹp.
Khi Tô Ảnh đi theo Phó Thịnh vào căn nhà, bỏ giày, chạy tới trước cửa sổ, nhìn cảnh sắc mê người bên ngoài, thấp giọng kêu lên: "Oa, Phó tổng! Không ngờ anh lại mua một căn nhà ở đây!"
Phó Thịnh ung dung đi tới, thấp giọng ừ một tiếng: "Làm sao?"
Tô Ảnh quay đầu, vẻ mặt sùng bái nhìn Phó Thịnh: "Phó tổng, căn hộ của cao ốc Minh Châu là nơi khó mua nhất trong thành phố nói. Nghe nói, lúc đó nhà đầu tư chỉ mới công bố dự án, vừa mới mua được khu đất này, đã có vô số người muốn đặt mua nhà ở đây. Thế nhưng nếu không có tư cách và điều kiện nhất định, dù có tiền cũng không mua được! Phó tổng, lúc ấy nhất định là anh dựa vào thân phận và địa vị mới mua được đúng không?"
Phó Thịnh hững hờ ồ một tiếng: "Tôi không tốn một đồng tiền nào, là khi thị trưởng thành phố của cô và nhà đầu tư cùng đi gặp tôi, thuận tay tặng cho tôi."
Tô Ảnh: "..."
Phó tổng, tôi nói với anh này, khoe của sẽ bị ăn đòn đấy!
Được rồi, tôi thừa nhận, anh không chỉ có tiền mà còn có quyền lực còn có địa vị.
Người khác khóc lóc đòi mua không được, người ta thì lại xin được đưa cho anh!
Ai, đây chính là sự bất bình đằng trong cuộc sống mà!
Hôm nay rốt cục cũng chân chính thấy được, cái gì gọi là cao không thể chạm.
Tô Ảnh giữ vững tinh thần, xắn tay áo lên chuẩn bị đi dọn vệ sinh.
Cô còn chưa đi được ba bước, mái tóc đuôi ngựa đã bị Phó Thịnh túm chặt: "Đi làm gì vậy?"
Tô Ảnh nhanh chóng đứng vững, vẻ mặt lên án nhìn Phó Thịnh: "Chẳng phải anh nói tôi phải giặt quần áo lau chùi quét dọn nhà vệ sinh sao?"
Phó Thịnh liếc mắt nhìn Tô Ảnh: "Lừa cô thôi, đồ ngốc! Những chuyện này của bản thiếu, đã có người chuyên quản lý! Chỉ dựa vào cô? Còn quét dọn vệ sinh?"
Phó Thịnh ghét bỏ nhìn Tô Ảnh: "Làm tốt công việc thuộc bổn phận của cô, bản thiếu đã rất thỏa mãn rồi!"
Tô Ảnh im lặng nhìn Phó Thịnh.
Không biết vì sao, Tô Ảnh cứ cảm thấy Phó Thịnh hoàn toàn không giống như lời đồn bên ngoài.
Người bên ngoài đều nói, Phó Thịnh âm hiểm lãnh khốc xảo trá còn xấu bụng kiêu ngạo.
A, đúng là anh rất kiêu ngạo.
Nhưng thật sự không khoa trương như người khác nói.
Có lẽ đây mới là Phó Thịnh chân thực đúng không?
Phó Thịnh chỉ vào tới căn phòng gần phòng khách nói: "Đó là phòng của cô."
"Vâng, Phó tổng." Tô Ảnh quay người đi vào phòng sửa sang lại, Phó Thịnh nhìn bóng lưng Tô Ảnh, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhãn.
Điện thoại vang lên, Phó Thịnh nhìn cuộc gọi, nhận nghe điện thoại: "Ngu tổng có gì dặn dò?"
Âm thanh mềm mại của Ngu Đình Huyên truyền đến từ trong điện thoại: "Phó tổng, hôm nay có người nói với tôi, anh đã đến thành phố S? Thật trùng hợp, tôi cũng ở đây đấy! Có rảnh cùng ăn một bữa cơm không?"
Phó Thịnh nhàn nhạt nói: "Không cần, tôi còn có việc."
Ngu Đình Huyên cũng không nhụt chí, tiếp tục nói: "Nghe nói Phó tổng muốn thu mua nhà máy Cát Tinh? Xí nghiệp này là công ty đi đầu của thành phố S, hàng năm nộp thuế ít nhất trên trăm tỷ cho chính phủ. Có điều, tôi có tin tức ngầm, nói là ủy ban thành phố S muốn làm giả bán ra một xí nghiệp bị lỗ nghiêm trọng. Phó tổng có hứng thú với tin này không?"
Phó Thịnh nheo mắt lại: "Tin tức của Ngu tổng thật nhanh nhạy. Cô ở đâu?"
"Bây giờ tôi đang ở khách sạn Hildon phía sau ủy ban thành phố. Muốn tới không?" trong âm thanh của Ngu Đình Huyên mang theo sự dụ hoặc.
"Hôm nay quá muộn, ngày mai sẽ qua thăm." Phó Thịnh nhìn thấy Tô Ảnh ra ra vào vào trong phòng, ánh mắt theo bản năng dán lên người Tô Ảnh.
"Được, tôi ở đây chờ anh." Ngu Đình Huyên vô cùng sảng khoái, tuyệt đối không phải loại người thích quấn chặt lấy người khác.