Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 112: Nợ ân tình của cậu, làm cách nào để trả ? (1)



Cô biết, nhưng cô vẫn làm bộ như không biết, bởi vì cô rất quý trọng đoạn tình cảm của cô và anh. Nếu như một khi xuyên phá một tầng mỏng của cánh cửa này, nói không chừng bọn họ đến làm bằng hữu cũng không thể rồi

Cũng bởi vì biết tình cảm của anh đối với mình, cho nên lần này trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, cô mới không tìm anh. Cô biết rõ rằng, nếu như anh biết chuyện, cho dù phải bán đi tất cả những gì của mình , anh cũng phải giúp cô, mà cô hoàn toàn không muốn như vậy.

Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên Doc truyen..o.r,,g..

Nhưng cô không ngờ tới, cuối cùng, vẫn là cô phải nhờ sự giúp đỡ của anh mới thoát khỏi cái nhà tù khiến cô vô cùng mệt mỏi ấy.

Nghĩ tới đây, trong lòng cô càng thêm cảm thấy áy náy đối với anh, phần ân tình cô nợ anh, cô làm sao có thể trả lại đây.

" Cậu không cần phải nói cảm ơn với tớ, mà là tớ phai cảm ơn cậu mới đúng, cảm ơn cậu vẫn có thể để tớ ở bên cạnh chăm sóc cậu.”

Thực ra trong lòng của lăng hạo Hiên cũng hiểu rõ, Văn Hinh thông minh như vậy làm sao lại không hiểu ra tâm tư của anh đối với cô. Anh không có đủ dũng khí thổ lộ với cô, cô cũng không có vạch trần, hai người vẫn là bằng hữu tốt nhất như trước, điều này đối với anh, tuy có chút tàn nhẫn, nhưng cũng chính là kết quả tốt nhất

“ Cậu yên tâm, tiền mình nợ cậu mình nhất định sẽ trả lại cho cậu.”

ở trong ngực anh, Văn Hinh đột nhiên vô thức mở miệng nói, trong nháy mắt phá hư không khí ấm áp khó khăn lắm mới có được giữa hai người.

Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên Doc truyen..o.r,,g..

Lăng Hạo Hiên buông lỏng Văn Hinh ra, sau đó đưa tay gõ nhẹ lên đầu cô, cưng chiều nói:

“ Cậu còn nhớ rõ là nợ tiền tớ sao, cậu có biết tổng cộng cậu nợ tớ bao nhiêu tiền không?”

"Cái gì?" Văn hinh lập tức sửng sốt, ngơ ngác nhìn Lăng Hạo hiên, "Không nhớ rõ, cậu nhớ sao?" Từ nhỏ đến lớn, mặc dù cô chưa từng vay tiền an, có lúc anh sẽ tự nhiên đưa tiền cho cô, đã nhiều năm trôi qua, số lần càng nhiều thêm, ai mà nhớ được.

Nhưng mà Lăng Hạo Hiên lại nghiêm túc suy nghĩ nói:

“ Tớ nghĩ kĩ rồi, từ năm bảy tuổi tới năm 22 tuổi cho tốt nghiệp đại học, tổng cộng là mười lăm năm, mỗi năm là 3000 tệ, mười lăm năm, xem nào…. 4 vạn 500 tệ.”

Nghe vậy, Văn Hinh bỗng cười rộ lên,

“ Mới có bốn vạn năm trăm tệ thôi, mình còn tưởng ít nhất cũng phải bốn năm mươi vạn chứ!”

Nhiều năm như vậy, mà số tiền của anh bị cô sử dụng cũng chỉ có bốn ngàn năm trăm vạn.

Thấy cô cuối cùng cũng cười, Lăng Hạo Hiên cũng cười ,

Vậy cậu tính bao giờ trả lại cho tớ đây?”

Văn Hinh nghịch ngợm nhíu mày nhìn anh, sau đó giảo hoạt nói:

“ MUốn tiền à, tớ không có, muốn tớ chết , muốn mạng tớ thì lấy đi thôi.”

Nghe vậy, Lăng Hạo hiên không khỏi phì cười, “ Cậu cho rằng tớ là thổ phỉ à."

Hai người cứ như vậy vừa cười nói vui vẻ vừa đi bộ về phòng, đi được một nửa đường, Văn Hinh đột nhiên nhìn lại phía sau mình, hai người áo đen bình thường vẫn cứ âm hồn bất tán đi theo sau cô, bây giờ đã không thấy bóng đâu, xem ra thực sự là Diêu Phương kêu rút rồi.

Đột nhiên, cô cảm thấy có chút không chân thật, tựa như đang trong giấc mộng vậy:

Cô thật sự được tự do rồi sao?

Nghĩ tới đây, cô mới nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, đó là không khí của tự do.

“ Cậu làm sao vậy?



Lăng Hạo Hiên thấy cô đột nhiên dừng bước, mới quan tâm hỏi.

Văn Hinh lập tức mở mắt ra mỉm cười với anh,

“ không có gì, chúng ta trở về thôi,”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.