Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 12: Khi nào luyện rành kỹ xảo thì tới tìm tôi! (6)



Nghe thấy mấy lời đồn đãi này, Diêu Phương cũng không nói gì, thật ra, trong lòng bà cũng rất bội phục Văn Hinh, vì cứu người nhà cùng công ty, không tiếc bán thân thể của mình.

Nghĩ kỹ mới thấy, cha cùng em trai Văn Hinh lại đem toàn bộ hi vọng đặt trên người cô, bà lại cảm thấy thật đáng khinh thường.

Hai người đàn ông, xảy ra chuyện chỉ biết núp sau lưng phụ nữ, cái gì cũng không làm, chỉ chờ phụ nữ tới cứu bọn họ ra khỏi khốn cảnh, hơn nữa, người phụ nữ này lại là con gái và chị gái của bọn hắn.

Điều đó khiến bà đột nhiên đau lòng thay Văn Hinh, hơn nữa, cảm thấy cô hy sinh như vậy là không đáng giá.

Nhưng Lạc Tinh lại không nghĩ vậy, ban ngày, lúc Văn Hinh ở nhà, cô không chê cười thì cũng kể khổ châm chọc, đã hoàn toàn xem Văn Hinh như kỹ nữ bán mình.

Buổi tối, lúc Du Thần Ích trở lại, cô lại xoay bên cạnh hắn nói đủ chuyện về Văn Hinh, nói đi nói lại, chính là nói cho Du Thần Ích biết, Văn Hinh là một người phụ nữ phóng đãng, không đáng giá để đàn ông yêu, cũng không xứng có được tình yêu.

Đối với những chuyện này, Văn Hinh không nghe cũng đoán được bọn họ nói gì sau lưng cô, nhưng cô chưa bao giờ để trong lòng, chỉ cười nhạt mà thôi.

Kể từ khi cô tới Du gia, tôn nghiêm cùng tự ái của cô đã bị người chà đạp dưới chân, ở Du gia, cô chính là một chủ đề để người ta tiêu khiển, cô đã không quan tâm đến những gì mà người khác nói nữa rồi.

Nếu cái gì cũng không để ý, sao lại phải quan tâm người khác sẽ nói cô cái gì đây?

Tối hôm đó, cô theo thường lệ mang thân thể đầy mùi rượu trở lại Du gia, mới vừa vào cửa, liền thấy khuôn mặt âm trầm của Du Thần Ích đang ngồi trên ghế sa lon chờ cô. Nhìn thấy bộ dạng say rượu của cô, ánh mắt hắn trầm xuống vài phần, lộ ra sự tức giận.

"A, sao hôm nay anh trở về sớm vậy?"

Thấy Du Thần Ích, Văn Hinh đột nhiên nở nụ cười vui vẻ, sau đó, nhếch nhác đi tới bên cạnh hắn, làm như khoe khoang nói với hắn: "Tôi cho anh biết, gần đây tôi học tập rất nghiêm túc, hơn nữa, mỗi ngày tôi cũng ăn được rất nhiều, anh xem, tôi mập hơn trước kia một chút phải không?". Nói xong, quay một vòng trước mặt Du Thần Ích, nở nụ cười vui vẻ.

"Thời gian này cô học cái gì?". Du Thần Ích chăm chú nhìn cô, trong mắt có một tia nghi ngờ. Nhưng hắn thấy cô mập hơn trước kia, vóc người cũng đầy đặn hơn một chút.

"Học cách làm thế nào làm đàn ông vui vẻ!". Văn Hinh trừng mắt nhìn hắn, thể hiện bộ dạng đương nhiên, xém chút nữa làm Du Thần Ích giận đến mức bị sặc nước miếng của mình mà chết.

"Cô nói cô học cái gì?". Quả thật, Du Thần Ích có chút không dám tin tưởng, người phụ nữ này điên rồi, vì muốn cùng hắn lên giường, lại nghĩ lời giễu cợt của hắn đối với cô là thật.

Nếu như nguyên nhân những ngày qua cô đều về muộn là chạy đi học kỹ xảo với đàn ông, như vậy, mấy ngày nay, cô đã lên giường với bao nhiêu đàn ông rồi?

Nghĩ tới đây, ngực hắn đột nhiên trở nên khó chịu.

"Học cách lên giường với đàn ông, học cách làm đàn ông vui vẻ!". Văn Hinh không sợ chết lại lặp một lần nữa, vừa mới dứt lời, liền cảm giác miệng đau xót, sau đó, một sức mạnh kéo cô về phía hắn. Mà tối nay cô uống không ít rượu, chính lúc này, đầu đau như búa bổ, vừa đúng lúc có thể mượn bả vai hắn mà dựa vào.

Cô nghĩ vậy, cũng lập tức làm y như vậy, xem Du Thần Ích như gối dựa, bình thản tựa vào đầu vai hắn, cũng phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.