Đồng thời, anh cũng biết tại sao Văn Hinh vẫn không chấp nhận mình rồi. so với người đàn ông vừa rồi, bọn họ quả thực là khác nhau một trời một vực, không thể nào so sánh được. Một trên trời, một dưới bùn.
Mà anh, chính là ở dưới bùn.
Trong lòng nhất thời tràn đầy mất mác cùng tự giễu, Văn Hinh thoạt nhìn cũng biết là một cô gái tốt đẹp, chẳng qua là trong nhà cô xảy ra biến cố, mới lưu lạc tới đây. Nhưng Phượng Hoàng vẫn là Phượng Hoàng, làm sao có thể coi trọng những người như bọn họ.
“ Cậu có biết người này và Văn Hinh có quan hệ thế nào không/’
Cao Lâm hung hăng liếc a Vượng,
“ Nếu như cậu ta là bằng hữu của Văn Hinh thì không nói, ngộ nhỡ cậu ta tới gây phiền toái cho cô ấy thì sao?
Nghe vậy, A Vượng lúc này mới chợt hiểu ra, sau đó gật đầu đồng ý, "Nói cũng phải!"
“ Chờ Văn Hinh trở về, tôi hỏi cô ấy một chút xem sao.”
Cao Lâm nói xong, nhìn phía cánh cửa, người thanh niên kia đã sớm đi rồi. Thấy A Vượng vẫn còn đứng ngây ngốc một chỗ, lập tức quát lên
“ cậu còn đứng đấy làm gì, còn không mau đi làm việc đi.”
Tới bữa ăn trưa, Cao Lâm đột nhiên lên tiếng hỏi Văn hinh
“ Văn Hinh, cô có biết bác sĩ ở bệnh viện trung ương tên Lăng Hạo Hiên không?’
Thời điểm nghe thấy anh ta hỏi câu này, Văn Hinh đang ăn canh, nghe cao Lâm nói, suýt nữa cô bị sặc canh. Không muốn để người khác nhìn ra sự khác thường của mình, nên cô cố ý trấn định nói:
“ Sao vậy ạ? Tôi không biết ai tên là Lăng hạo Hiên cả.”
Lăng Hạo hiên cư nhiên lại tìm được chỗ này, cô nghĩ đây cũng không phải chỗ cô có thể ở lâu dài được rồi.
“ Cô đã không quen vậy thì không sao.”
Cao Lâm tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, nhìn Văn hinh tiếp tục nói:
“ Cô không quen vậy thì không sao cả.”
Cao Lâm thở phào nhẹ nhõm, nhìn Văn Hinh lại nói:
“ Trưa nay cô vừa đi khỏi, có một người tự xưng là bác sĩ ở bệnh viện trung ương tên Lăng Hạo Hiên tới tìm một người trùng họ trùng tên với cô, tôi tưởng người hắn tìm là cô, nhưng lại không biết trước đây hai người có quan hệ gì không, cho nên tôi liền nói với hắn là không biết ai tên Văn HInh cả, rồi đuổi hắn đi rồi. trước khi đi hắn còn để lại danh thiếp, nói là nếu như có ai tên Văn Hinh tới nhất định phải gọi điện báo cho hắn biết.”
Cao Lâm nói xong, đưa danh thiếp của Lăng Hạo Hiên ra trước mặt Văn Hinh,
“ Đây này, chính là người này.”
Văn Hinh buông bát đũa xuống, nhận lấy tấm danh thiếp kia, danh thiếp tinh xảo cùng nét chữ vàng to in ba chữ vô cùng quen thuộc- Lăng Hạo Hiên, nhất thời một loại tâm tình không rõ dâng lên trong lòng cô.
Chẳng lẽ kể từ khi mình rời đi, Lăng Hạo Hiên vẫn đang tìm cô sao?
Anh không biết, ban đầu cô rời đi chính vì không muốn gây phiền cho anh sao, anh lại còn đi tìm cô làm cái gì?
Thật ra thì anh cũng không cần đi tìm cô, đến một lúc nào đó cô sẽ tự mình đi tìm anh, bởi vì cô còn nợ anh tiền cùng ân tình. Có lẽ, cho đến trước khi bọn họ gặp nhau, cô đã có thể tự mình đứng lên, không cần sự trợ giúp của anh nữa.
Thấy thần sắc của cô tựa như có chút gì không đúng, cao Lâm thử dò xét hỏi:
“ Sao vậy, cô biết người này?’
Nghe vậy, Văn Hinh lập tức lắc đầu:
“ Không biết, tôi chỉ đang nghĩ, làm sao anh ấy lại biết mộ cô gái trùng họ tên với tôi thôi.”