Lam Dật Thần đứng bên cạnh hắn nhìn thấy Tề NHân Kiệt ôm Văn Hinh, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó hắn nghiêng đầu nhìn bạn tốt, lại thấy Du Thần ích căn bản mang một bộ dạng muốn ăn thịt người, mơ hồ khiến Lam Dật Thần nở nụ cười
Ngoài miệng thì sống chết không chịu thừa nhận, nhưng mà bộ dáng này, tâm tình của hắn sẽ sớm bại lộ thôi.
Nhưng mà cũng khó trách được, Văn Hinh là cô gái thông minh xinh đẹp lại vô cùng đặc biệt, muốn cho người khác không động lòng là rất khó. Cho nên, không chỉ có cái tên bác sĩ ngu ngơ thật thà này một lòng thủy chung với cô, mà tên lãng tử tình trường như Tề Nhân Kiệt cũng phải ngã rạp dưới váy của cô, ( chỗ này nó là ngã vào dưới quần của cô ta edit tạm thế ), chưa nói đến cái tên thoạt nhìn lãnh khốc vô tình nhưng kì thực lại bị động tâm rồi.
Nếu như không phải các đối thủ cũng không tới mức quá mạnh, hắn cũng đừng mơ tưởng gì e rằng đã ra nhập đội quân quấy nhiễu rồi.
Chẳng qua như bây giờ cũng không tồi, một mình Lam Dật Thần đây có thể bàng quan nhìn những người đàn ông xuất sắc vì một cô gái mà tranh đấu tới sứt đầu mẻ chán, cuối cùng cũng không biết phần thắng thuộc về kẻ nào ( chỗ này ta chém tí)
Lam Dật Thần nghĩ thầm như vậy, gương mặt do không kìm được liền lộ ra nụ cười xấu xa giảo hoạt. du Thần Ích dường như đã nhận ra điều gì, quét ánh mắt rét lạnh ra nhìn hắn , khiến hắn lập tức thu lại nụ cười. ( LDT ta cũng gọi là hắn vì giảo hoạt)
"Văn Hinh, cùng anh về nhà thôi.”
Bên kia, Tề Nhân Kiệt vẫn chưa từ bỏ ý định vẫn theo sát Văn Hinh nói. Anh buông Văn Hinh ra, nhưng vẫn nắm chặt hai vai cô, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm cô, như muốn mau có được đáp án từ cô.
"Văn Hinh , tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, không cần anh lo lắng.”
Một bên Lăng Hạo Hiên không đợi Văn Hinh mở miệng đã trực tiếp thay Văn Hinh cự tuyệt tề Nhân Kiệt.
Tề Nhân Kiệt căn bản không thèm quan tâm tới lí lẽ của Lăng hạo Hiên, chỉ nhìn chằm chằm Văn Hinh, chờ cô đưa ra một đáp án ,
“Cho anh một cơ hội chăm sóc em , Có được hay không”
Văn Hinh nhìn cặp mắt nóng nảy lại tràn đầy hi vọng, cô nhàn nhạt cười
“ Hôm nay tôi đã có thể tự chăm sóc mình, không cần người khác chăm sóc.”
Nghe vậy, Tề Nhân Kiệt lại nóng nảy, "Chẳng lẽ em còn muốn trở lại đưa đồ ăn sao?”
"Đó là công việc của tôi.”
Văn Hinh kiên trì nói, khuôn mặt thanh lệ tỏ vẻ quyết liệt.
"Nhưng mà ——"
Tề Nhân Kiệt còn muốn nói gì đó, Lăng Hạo Hiên đột nhiên cắt đứt anh, cau mày hỏi Văn Hinh:
“ Sau này cậu định như thế nào?’
“ Kiếm tiền, có tiền dư, trả nợ.”
Văn Hinh nở một nụ cười nghịch ngợm với Lăng Hạo Hiên, lại khiến Lăng Hạo Hiên không khỏi sửng sốt.
“ cậu còn thiếu tiền ai nữa?”
Không phải tiền cô nợ anh đã đem trả hết rồi sao? Tại sao lại nói thiếu tiền người khác?
Văn Hinh nhướng mày,
“ Mình còn nợ Lăng tiên sinh 601 vạn, cộng thêm các khoản nợ cũ, tổng cộng ước chừng cũng tới 610 vạn.”
Nghe vậy, Lăng Hạo hiên nhất thời im lặng, "Những khoản tiền kia ——"
"Những khoản tiền kia nhất định mình sẽ trả cậu đấy.”
Văn Hinh đột nhiên nghiêm mặt nói,
“Lăng Hạo Hiên, chẳng lẽ trong mắt cậu, mình chính là một người mềm yếu sao? Là loại chỉ mới gặp chút xíu khó khăn liền ngã xuống sao?”
Cô biết anh lo lắng cho cô, nhưng bây giờ anh lo lắng lại khiến cô như mang gánh nặng trong lòng, thế nên giờ phút này cô quả thực rất muốn chạy trốn.