Không đúng, anh ta hận cô như vậy, làm sao có thể quan tâm cô? Anh ta quan tâm, chính là đứa bé trong bụng cô mà thôi, không phải cô.
Nghĩ như vậy, cô lập tức cười lanh, nhướng mày thản nhiên nói với Du Thần Ích: “ Anh yên tâm tôi sẽ bảo vệ tốt cho máu mủ nhà họ Du, sẽ không để nó bị bất cứ người nào hại cả.”
Nghe vậy, Du Thần Ích khẽ sửng sốt, sau đó rất nhanh phản ứng kịp, sắc mặt nhất thời thay đổi. Anh ta nhìn khuôn mặt đầy châm chọc của Văn Hinh, mấp máy môi, như muốn nói gì đó, cuối cùng lại cũng không biết nói gì, chỉ lạnh lùng nói: “ Cô hiểu là tốt rồi, khuya rồi, ngủ sớm đi.” Nói xong, anh ta dứt khoát xoay người rời đi.
Văn Hinh vừa rồi kinh ngạc, nhìn Du Thần Ích mở cửa đi ra ngoài, cô sửng sốt hồi lâu, rồi đột nhiên nở nụ cười.
Đầu tiên là bày vẻ quan tâm bảo cô chú ý an toàn, sau đó lại mặt lạnh đá cửa đi ra ngoài, người này tốc độ thay đổi cũng thật là nhanh đi.
Hoặc là. . . . . .cô nói sai cái gì?
Vừa rồi cô có nói sai cái gì không?
Cô nghĩ mãi không ra, cuối cùng cũng không nghĩ nhiều nữa, đóng chặt cửa lại rồi trực tiếp lên giường đi ngủ.
Du Thần Ích trở lại thư phòng, có chút buồn bực, thậm chí nổi cáu, nhưng lại không rõ mình nổi cáu vì cái gì, chỉ cảm thấy mọi thứ cho tới bây giờ đều mạc danh kì diệu ( bất ngờ, không thể lường trc được)
Cuối cùng, tầm mắt của anh rơi vào một góc trên bàn làm việc, nơi đó đang bày một khung ảnh, bên trong là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, má lúm đồng tiền như hoa dường như đang cười với Du Thần Ích.
( mie ta muốn giết người)
Du Thần Íchvốn đang tức giận nhưng khi ánh mắt chạm vào tấm ảnh đó thì thoáng chốc liền dịu lại. Anh cầm khung ảnh lên, nhìn chằm chằm bức ảnh người phụ nữ, vẻ mặt dần thống khổ. Thống khổ này, rất sâu, trong anh còn đậm sâu tự trách và hối hận, anh thậm chí muốn giết mình.
Nhìn nụ cười rực rỡ của người phụ nữ, trong đầu anh từ từ hiện ra hình ảnh khiến cho anh cả đời cũng không thể quên, toàn thân cô đều là máu nằm trong ngực mình, dưới ánh mắt sợ hãi của mình, cô mỉm cười. Câu nói cuối cùng của cô trên cõi đời này chính là: Thần Ích, anh nhất định phải vui vẻ, nhất định phải hạnh phúc, như vậy em mới vui vẻ, hạnh phúc.”
Thật ra thì những lời này vốn phải là anh nói với cô, nhưng mà,c ô dùng tính mạng của mình nói với anh. Nếu thời gian có thể quay trở lại, anh tình nguyện chết thay cô, như vậy anh cũng không phải ngày ngày sống trong thống khổ cùng tự trách bản thân mình.
Tình nhi,tại sao em lại ngốc đến vậy?
Tình nhi, thật xin lỗi!
Một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống khuôn mặt anh, anh nhìn tấm hình kia, không lên tiếng.
Du Thần Ích và Lam Dật thần đã tới sân bay rồi. Cô xuống lầu, vừa vặn đụng Lạc Tình đi từ bên ngoài về, thấy cô, Lạc Tình hừ lạnh một tiếng, lại cầm túi xách trên ghế sa lon, rời đi.