Tề Nhân Kiệt mỉm cười nhìn Văn Hinh, nụ cười của anh đầy tà mị, anh trêu chọc: “ Anh nói rồi mà, hôm nay có người nói với anh là hôm nay sẽ có vận hoa đào, anh vẫn còn đang suy nghĩ xem đến tột cùng hoa đào này từ nơi nào đến, không ngờ lại được đưa tới tận cửa.”
Nghe vậy, Văn Hinh quay sang ngườm anh, “ Hoa đào cạnh anh cũng không ítđi, cẩn thận tổn thương thân thể .”
Người này, vốn là cô có chút lo lắng cho hắn, nhưng nhìn bộ dáng vui vẻ của hắn hôm nay, xem ra cô lo lắng vô ích rồi.
Tề Nhân Kiệt lập tức cười nói : “ có câu nói, chết dưới tay hoa đào, thành quỷ cũng phong lưu, chẳng lẽ em chưa từng nghe nói sao?” Anh tự động đem mẫu đơn đổi thành hoa đào, hơn nữa bộ dạng của anh còn vô cùng tự tin tới mức vô lại.
Văn Hinh không nhịn được ngườm anh, “ Chỉ mong trên đời này có quỷ phong lưu là tốt rồi.”
Tề Nhân Kiệt nghe cô đùa lại mình, anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, “ Em vẫn chưa ăn cơm đúng không, vậy đi thôi, anh dẫn em đi ăn.” Nói xong, anh tiến lên ôm eo Văn Hinh, dẫn cô đi ra ngoài. Động tác ấy, giọng nói ấy, thần thái ấy, tựa hồ Văn Hinh là bạn gái của anh vậy, cực kì tùy ý, không hề có chút lúng túng nào.
Văn Hinh cũng không có đẩy anh ra, cùng với anh rời khỏi đại sảnh công ty. Cô lễ tân sau lưng hai người họ cũng phải trừng to mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ không thể tưởng tượng được.
Trời ạ, chẳng nhẽ cô đã đoán đúng, cô gái kia thực sự là cô gái tổng giám đốc yêu nhất hay sao.
Trên xe, Tề Nhân Kiệt hỏi Văn Hinh muốn đi nơi nào, Văn Hinh suy nghĩ một lát rồi nói: “ Tự anh chọn đi, mời người khác ăn cơm cũng không thể chọn chỗ nào quá rẻ đi.” Cô cười giảo hoạt, Tề Nhân Kiệt thấy thế không khỏi bật cười, vẻ mặt cưng chiều nhìn cô.
Cuối cùng, Tề Nhân Kiệt dẫn Văn Hinh tới một nhà hàng mới mở ở trung tâm thành phố, bởi vì thời gian hơi trễ, nên toàn bộ phòng ăn riêng trong nhà hàng đều đã chật kín người. Bất đắc dĩ, hai người không còn cách nào khác là phải đi tới một bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Bởi đây là bữa ăn Tề Nhân Kiệt mời khách, cho nên Văn Hinh không hề khách khí chút nào, hơn nữa còn gọi các món đắt tiền nhất. Sau khi các món ăn được bê lên, Tề Nhân Kiệt nhìn một bàn toàn món ăn ngon, sau đó mới hướng Văn Hinh nói: “ Em xác định một mình ăn hết chỗ này ư/’
Văn hinh nhìn bàn đầy thức ăn, miệng há rộng ra, cầm chiếc đũa lên gắp một miếng thức ăn, “ Không đúng, là hai người ăn.” Một tháng nay, ngày nào cô cũng phải ăn bữa ăn dinh dưỡng do dì Lý làm, mặc dù tay nghề của dì Lý không phải là kém, nhưng ngày nào cũng ăn mấy thứ đó, cho dù có dễ ăn cũng sẽ chán thôi.
Nghe lời cô nói… Tề Nhân Kiệt có chút sững sờ, nhưng rất nhanh liền phản ứng kịp, dở khóc dở cười nói. “ Coi như là hai người, cũng chỉ có một miệng, một dạ dày, một bụng thôi nha.”