Văn Hinh nghiêng đầu lại, ngay lập tức cô bị dọa bởi gương mặt phóng đại ngay trước mặt mình, nhìn kĩ lại gương mặt ấy khiến cô lập tức ngây
dại.
Người này. . . . . . chẳng phải là Tề Nhân Kiệt sao?
Lúc này, Tề Nhân Kiệt bởi vì cả đêm không ngủ nên không chịu nổi nữa,
nên thiếp đi ngay bên cạnh giường bệnh của cô, mà mặt của anh vừa vặn
hướng về phía Văn Hinh.
Nhìn gương mặt vốn luôn mang thần thái phấn khởi, lúc này lại tràn đầy
sự mệt mỏi, chiếc cằm vốn trơn bóng lúc này cũng bị râu ria chiếm cứ, cô bất giác nhíu mày. Cuối cùng, tầm mắt của cô dừng ở trên người anh, nếu như cô nhớ không lầm, nhìn vêt nhăn nhúm trên quần áo anh, hình như đó
là bộ quần áo mà anh mặc ngày cô và anh gặp nhau ở khách sạn đó.
( 1 tuần không thay à?)
Thấy Tề Nhân Kiệt như vậy, lòng của cô đột nhiên bị nhéo đau.
Một người luôn chói lọi như vậy, một người đào hoa như vậy, lúc này lại
biến thành bộ dáng dơ dáy như thế này, khiến cô nhất thời không biết
phải nói điều gì.
Cô biết ngày đó cô và anh gặp nhau hoàn toàn là do anh sắp đặt, một khắc trước khi hôn mê, cô còn oán hận anh. Nhưng lúc này đây, nhìn dáng vẻ
của anh như vậy, lại khiến cô không thể nổi giận, Trong lòng chỉ cảm xúc phức tạp.
Đối với Tề Nhân Kiệt, cô vẫn chỉ đối đãi với anh như là bạn bè tốt, cô
biết tâm ý của Tề Nhân Kiệt đối với mình, nhưng mà cô cũng không dám
khẳng định, tình cảm của anh đối với mình đến tột cùng là thật hay giả.
Bởi vì bộ dạng hoa công tử của anh, đa tình, lại vô tình, khiến cô không tin mình đủ năng lực khiến hoa công tử này vừa gặp đã thương mình được. Đặc biệt là sau khi anh biết quan hệ giữa cô và Du Thần Ích, thì cô
càng không dám xác định.
Cho nên, cô vẫn nhất định giữ khoảng cách với anh, coi anh như bạn bè mà thôi, mọi chuyện vẫn bình an vô sự, không ngờ cuối cùng lại xảy ra
chuyện như vậy.
Hôm nay, thấy anh như vậy, cô lập tức đoán được nhất định là anh đã canh giữ bên cạnh cô suốt mấy ngày qua.
Cô cảm động, nhưng mọi thứ cũng chỉ dừng lại ở sự cảm động mà thôi.
Dường như cảm thấy cái gì, Tề Nhân Kiệt đang ngủ say đột nhiên tỉnh lại, anh mở mắt ra, theo thói quen nhìn về phía Văn Hinh. Sau đó, anh thấy
Văn Hinh đang nhìn chằm chằm mình, khiến anh không khỏi sững sờ, nhưng
rất nhanh sự vui mừng hiện lên trong ánh mắt anh, “ Văn Hinh, em đã
tỉnh?”
"Ừ." Văn Hinh cười cười với anh, cô muốn chống người ngồi dậy, lại bị Tề Nhân Kiệt đè xuống, “ Bác sĩ nói em phải nghỉ ngơi, ngàn vạn lần không
thể động, nếu không vỡ nước ối, thai nhi sẽ rất nguy hiểm.”
Nghe vậy, Văn Hinh lập tức ngưng động tác, nhìn Tề Nhân Kiệt, vội hỏi: “ Đứa bé thế nào rồi? Bác sĩ nói sao?” Lúc này cô chỉ còn nhớ đêm đó cô
đau bụng, giống như có thứ gì đó chảy từ trong bụng xuống, cho nên mới
cố gắng bảo anh đưa cô đi bệnh viện.