Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 3: Nhục nhã trong tầng hầm! (3)



Không khí như vậy, mập mờ không dứt.

Văn Hinh rốt cuộc hài lòng nở nụ cười, cô tiến tới bên tai hắn, nhẹ giọng nói: "Anh hài lòng không?"

Dứt lời, không đợi Du Thần Ích mở miệng, cô liền chủ động hôn lên môi hắn.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt gần trong gang tấc, trong mắt Du Thần Ích đột nhiên xẹt qua một nụ cười quỷ dị. Hắn nắm chặt vòng eo mảnh khảnh của Văn Hinh, hôn sâu hơn.

Thấy hắn đáp lại, trong mắt Văn Hinh lộ ra một tia cười đắc ý nhưng yếu ớt, rốt cuộc sắp thành công rồi.

Vậy mà, đang lúc họ hôn quên trời đất, vào lúc cô đang âm thầm cười trộm, thân thể của cô đột nhiên bị đẩy ra, cô không kịp đề phòng, lập tức ngã nhào trên đất.

Cô ngẩng đầu khó hiểu nhìn người đẩy cô, "Sao vậy?"

Cô thấy dục vọng nồng đậm trong mắt hắn, vì sao lại đột nhiên ngưng.

Du Thần Ích đi tới trước mặt cô, trên cao nhìn xuống cô, miệng bỗng nhiên gợi lên một tia cười lạnh, giễu cợt nói: "Loại phụ nữ như cô không xứng với giường của tôi"

Sắc mặt Văn Hinh trắng nhợt, "Cái gì?"

"Nhưng…." Du Thần Ích cúi người, sau khi nhìn sắc mặt có chút khó chịu của cô, ánh mắt nhẹ nhàng dời xuống, cuối cùng dừng trước ngực cô, con ngươi bỗng chốc buồn bã, trong mắt dục vọng lại thâm sâu thêm mấy phần, "Nếu đã chủ động đưa tới cửa, cự tuyệt sẽ không có đạo lý, không bằng chúng ta đổi địa phương chơi thôi"

Nói xong, hắn tự tay nắm cổ tay Văn Hinh, lôi cô ra ngoài.

Văn Hinh nhếch nhác đi sau hắn, có chút sợ hãi hỏi: "Anh mang tôi đi đâu?"

"Một nơi rất tốt!"

Đầu hắn cũng không quay lại, sau khi bước chân hắn dừng lại, Văn Hinh mới biết, thì ra địa phương tốt trong miệng hắn chính là tầng hầm dưới đất, không khỏi ngây dại.

Du Thần Ích lôi cô vào, trở tay đóng cửa lại, đột nhiên dùng sức, hung hăng đẩy cô ngã trên mặt đất, sau đó, không đợi cô kịp phản ứng, hắn nghiêng người như hổ đói vồ mồi, nặng nề đè lên người cô, bắt đầu động thủ xé rách quần áo (không còn nhiều lắm) trên người cô.

"Không cần, dừng tay!"

Văn Hinh dĩ nhiên hiểu, kế tiếp hắn muốn làm gì, vì vậy ra sức giằng co. Hắn cư nhiên tính toán muốn cô ở căn phòng dưới đất âm u ẩm ướt này!

Theo như ý tứ trong lời nói của hắn, chẳng lẽ cô chỉ xứng được yêu ở nơi hỗn loạn không chịu nổi này sao, trong lòng nhất thời khuất nhục không dứt.

Lúc này, cô đã quên phần khế ước kia, quên cha và em trai vẫn chờ cô lấy tiền trở về, quên người đàn ông đang đè trên người cô là ai, chỉ muốn thoát khỏi nơi này.

Mặc dù cô vì tiền mà bán mình, nhưng không có nghĩa là cô cũng bán đứng tôn nghiêm của mình, mà người đàn ông này thật sự quá đáng, cô đột nhiên có nghĩ rút lui.

Cô không muốn, cô càng giãy dụa, Du Thần Ích càng dùng sức, không để cô có cơ hội chạy thoát.

"Thế nào, không phải vì cái này mà cô đến sao? Hôm nay tôi cho cô toại nguyện, cô nên cao hứng mới đúng!". Nói xong, hắn đặt tay lên bộ ngực đẫy đà của cô, dùng sức vuốt ve, khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười tàn nhẫn, giống như Satan chuyển thế, nguy hiểm nhưng lại mê người.

"Không, không cần ở nơi này!"

Văn Hinh tự biết hơi sức của mình đánh không lại hắn, chỉ có thể nhỏ giọng cầu xin, Du Thần Ích cũng không có ý hợp tác, đôi tay đã sớm chạy loạn trên người cô, khiến cô run rẩy.

Rốt cuộc, hắn không đợi nổi nữa, bắt đầu động thủ cởi quần áo của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.