Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 300: Chỉ có thể yên lặng nhìn em rời xa! 2



Trong nhà, thím Trương đang bận rộn sắp xếp đồ đạc và quét dọn phòng, mà Văn Hinh thì bị Lỗ Cầm kéo ngồi xuống ghế sa lon, liên tiếp hỏi han: “ Văn tiểu thư, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi, nhà ở chỗ nào, đã kết hôn hay chưa, có quan hệ như thế nào với Nhân Kiệt nhà ta…..”

Lại thế rồi!

Tề Nhân Kiệt vừa đi vừa nghe tiếng mẹ mình nói vậy, đau cả đầu, “ Mẹ…”

Anh bất đắc dĩ phải kêu lên một tiếng, đi nhanh tới gần nói, “ mẹ đang làm cái gì thế, tra hộ khẩu sao?” Lần nào cũng như vậy, vừa thấy người con gái nào bà cảm thấy có chút cảm tình là lập tức như bây giờ, bà chỉ hận không thể hỏi mười tám đời tổ tông của đối phương ra thôi.

Lỗ Cầm lập tức trợn mắt nhìn con trai, không vui nói: “ Mẹ chỉ hỏi thôi, thì sao nào?” Nói xong bà quay đầu đối mặt với Văn Hinh, khuôn mặt dường như biến sắc vậy, bà cười vô cùng thân thiện: “ Chúng ta không để ý tới nó nữa, đúng rồi, vừa rồi ta hỏi tới đâu rồi nhỉ?”

Văn Hinh thấy Tề Nhân Kiệt hoàn toàn không có cách nào giải thích, lập tức nở nụ cười, cô cảm thấy hai mẹ con nhà này quả thật là có chút hài hước, đặc biệt là mẹ Tề Nhân Kiệt, tâm tính tựa như đứa trẻ con vậy, khiến cô rất nhanh đã thấy thích bà rồi.

"Mẹ!" Tề Nhân Kiệt lại kêu lớn một tiếng, “ Văn Hinh vừa mới xuất viện, mẹ để cô ấy nghỉ ngơi đã được không?” Thật là không chịu nổi!

Nghe vậy, Lỗ Cầm khẽ ngẩn người, lúc này mới nhớ ra điều gì đó, bà nhìn bụng Văn Hinh, lại cười vui vẻ, “ Đúng đúng đúng, mẹ quên mất, thím Trương, phòng đã dọn xong chưa vậy, mau tới đỡ Văn tiểu thư lên lầu nghỉ ngơi!” Bà hắng giọng hô to lên, rất nhanh thím Trương liền đáp lại.

Lúc này, quả thật Văn Hinh cảm thấy có chút mệt mỏi, vì vậy liền nghe lời Lỗ Cầm, đi lên lầu nghỉ ngơi.

“ Mẹ, mẹ về lúc nào vậy?” Nhìn bóng dáng Văn Hinh biến mất sau cánh cửa phòng, lúc này Tề Nhân Kiệt mới thu hồi tầm mắt, nhìn về phía mẹ của mình, không nhịn được nhíu mày hỏi.

Lúc này, Lỗ Cầm cũng thu hồi khuôn mặt tươi cười, lạnh lùng liếc con trai của mình một cái, sau đó bắt đầu nói, “ Thế nào, nhìn bộ dạng của con hình như không hoan nghênh chúng ta trở lại phải không, có phải chê chúng ta quấy rầy thế giớ hai người không?” Thấy thần thái nói chuyện cùng giọng nói của bà, cũng không khó để đoán ra, rốt cuộc Tề Nhân Kiệt giống ai rồi.

Tề Nhân Kiệt đang nhìn mẹ mình, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ. Lúc này, người đàn ông trung niên vừa rồi vẫn đứng ngoài cũng đi vào, trông người này với Tề Nhân Kiệt giống nhau tới mấy phần, vẻ mặt lạnh lùng như băng điêu khắc vậy.

Thấy người đàn ông này, Lỗ Cầm lập tức có phản ứng, vô cùng uất ức hướng người đàn ông nói: “ Tề Phong à, anh xem anh sinh được con trai tốt này, vừa về nhà đã bày cái bản mặt này, còn chê chúng ta quấy rầy nó….”

Bà vừa nói còn vừa bày ra vẻ mặt muốn khóc nữa, Tề Nhân Kiệt không nhịn được liếc mắt một cái, sau đó đi thẳng lên lầu trên, không để ý tới họ nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.