Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 34: Theo chàng trai xa lạ về nhà 5



Thấy vẻ mặt không tin của cô, đột nhiên Tề Nhân Kiệt bày ra bộ dáng cà lơ phất phơ, thản nhiên mở miệng hỏi: "Cô có nghe nói qua tập đoàn Cẩm Vinh không?"

Tập đoàn Cẩm Vinh?

Tề Nhân Kiệt!

Nghĩ tới những thứ này, cặp mắt Văn Hinh lập tức trừng lớn, lộ ra vẻ mặ không thể tin nhìn chằm chằm Tề Nhân Kiệt, kinh ngạc nói: "Anh là Tề Nhân Kiệt của tập đoàn Cẩm Vinh phải không? !"

Dĩ nhiên là cô có nghe nói qua tập đoàn Cẩm Vinh, cũng biết người có quyền quyết định đứng sau tập đoàn Cẩm Vinh là Tề Nhân Kiệt, còn biết người tên Tề Nhân Kiệt là công tử đào hoa, thay phụ nữ thường xuyên như thay quần áo.

Nhưng quan trọng nhất là, cô biết tập đoàn Cẩm Vinh cùng tập đoàn Over¬lord từ trước đến nay đều là đối thủ cạnh tranh, đột nhiên, cô tựa hồ có chút biết Tề Nhân Kiệt tại sao phải giúp cô.

"Xem ra cô cũng biết, không sai, tôi chính là Tề Nhân Kiệt của tập đoàn Cẩm Vinh." Tề Nhân Kiệt đem thân mình dựa vào trên ghế, bộ dáng khoan thai tự đắc nhìn sắc mặt Văn Hinh biến đổi bất định, cảm thấy rất thú vị, "Cô đã biết tôi là Tề Nhân Kiệt, cô cũng nhất định đã nghe nói qua tranh đấu giữa tôi và Du Thần Ích ——"

"Tôi không phải của người đàn bà của anh ta!"

Đột nhiên Văn Hinh cắt đứt lời của hắn, lạnh lùng nói, "Hắn chỉ là của chủ nợ của tôi, trừ lần đó ra, không có bất kỳ quan hệ."

Cô đã sớm nghe nói qua, nhưng phàm là người phụ nữ Du Thần Ích nhìn trúng, Tề Nhân Kiệt nhất định sẽ tìm cách đoạt lấy, sau đó hung hăng đùa bỡn một phen sau đó lại vứt bỏ, cố ý khiến Du Thần Ích khó chịu và khó xử.

Nhưng lần này dường như hắn đã nghĩ sai rồi, cô căn bản cũng không phải là người phụ nữ của Du Thần Ích, không chỉ có như thế, hơn nữa Du Thần Ích còn tương đối ghét cô, căm hận cô.

Xem ra, tính toán lần này của hắn đã đánh hụt.

"Tôi biết." Ai ngờ Tề Nhân Kiệt không để ý, "Tôi dĩ nhiên biết cô không phải là người phụ nữ của hắn, bằng không tôi đã sớm đoạt lấy rồi."

"Vậy tại sao anh còn giúp tôi?" Văn Hinh càng thêm nghi ngờ đối với hắn hắn, căn bản không tin hắn sẽ lòng tốt như vậy giúp cô, trong lòng cơ hồ có lẽ đã khẳng định, hắn làm như vậy nhất định có dụng ý khác.

Nghe vậy, Tề Nhân Kiệt nhún vai một cái, sau đó thản nhiên như không có gì nói: "Bởi vì Du Thần Ích không giúp cô, cho nên tôi quyết định giúp cô, chỉ đơn giản như vậy."

Văn Hinh không hỏi nữa, chỉ là híp mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tề Nhân Kiệt, làm như muốn từ trên mặt của hắn nhìn ra cái gì .

Chỉ là nhìn hồi lâu, chỉ thấy trên khuôn mặt anh tuấn trừ vẻ thản nhiên, còn có nụ cười mê người, căn bản không nhìn ra một tia khác thường nào. Qua thật lâu, cô mới hỏi: "Vậy tôi thì sao, anh giúp tôi như vậy, cần tôi lấy gì báo đáp lại?"

Cô không tin hắn sẽ vô duyên vô cớ giúp cô, nhất định là có mục đích khác.

Chỉ là hôm nay cô, một không có thế, hai không có tài, ba. . . . . . Mặc dù cô tự nhận diện mạo cũng không tệ lắm, nhưng đã thân thể đã sớm không trong sạch, giống công tử bột hắn đây, nhất định là nhìn không thuận mắt. Cho nên, cô cảm thấy trên người của mình căn bản không có cái gì có thể để cho hắn toan tính .

Nghe vậy, Tề Nhân Kiệt nở nụ cười làm như cảm thấy hết sức buồn cười, "Chỉ cần có thể nhìn thấy vẻ mặt mất mặt của Du Thần Ích, chính là hồi báo tốt nhất đối với tôi rồi."

Hôm nay suy nghĩ một chút, hắn giống như đã thật lâu không nhìn thấy Du Thần Ích mất mặt, thật đúng là chờ mong.

Lần này, Văn Hinh im lặng triệt để, cảm giác mình giống như gặp được một người quái dị, một người điên rồi. Chỉ là, đối với chuyện hắn nói hắn muốn giúp cô, quả thật cô có chút động lòng.

Không cần cô làm bất cứ chuyện gì, không cần bất kỳ hồi báo nào của cô, chẳng những giúp cô trả sạch tất cả món nợ, còn có thể giúp cha cô chỉnh đốn lại công ty, điều này đối với cô mà nói, bất kể thế nào đều có lợi đối với cô. Nếu như cô không đồng ý, thì cô chính là kẻ ngu, đứa ngốc nhất trên đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.