Cho đến ba năm trước, đột nhiên anh họ và người phụ nữ này kết hết, lúc đó cô cảm thấy như trời sập xuống. Nhưng sau lại xảy ra sự việc kia, làm cho cô lại cảm thấy mình có hy vọng.
Vì vậy, cô lại tiếp tục chờ đợi, nhưng không nghĩ là chờ đến Văn Hinh rồi.
Cô hận người phụ nữ này, bởi vì cô ta mà anh họ thường xuyên không về nhà; bởi vì cô ta mà anh họ lạnh nhạt đi với cô rất nhiều, cho nên cô nhất định phải đuổi cô ta đi, như vậy anh họ sẽ đối xử tốt lại với cô.
"Nhưng là nó là anh họ của con mà, sao các con có thể ở chung một chỗ được chứ?" Diêu Phương khẽ thở dài một hơi, vừa đau lòng lại cảm thấy bất đắc dĩ.
Đến đây, rốt cuộc Văn Hinh cũng biết, hoá ra suy đoán của mình quả nhiên không sai, Lạc Tình thích Du Thần Ích, thích anh họ mình.
"Tại sao lại không thể chứ, từ thời xưa không phải có rất nhiều anh em họ kết hôn sao, tại sao bọn họ có thể, chúng con lại không thể?" Lạc Tình đem trọn thân người dính vào trên người Diêu Phương có chút oán giận làm nũng .
"Ta nói không thể chính là không thể!"
Đối mặt cháu gái làm nũng, Diêu Phương rất là bất đắc dĩ, nhưng vẫn kiên quyết phản đối. Cô đưa tay vỗ lưng Lạc Tình, lại giương mắt thấy Văn Hinh vẫn đứng ở đàng kia, sắc mặt lại bỗng chốc biến đổi, có chút không vui nói: "Sao cô còn đứng ở đó? Chẳng lẽ muốn tôi cho người mời cô rời đi sao?"
Lạc Tình nghe vậy thì từ trong ngực Diêu Phương lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Văn Hinh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ lập tức hiện đầy hận ý nồng đậm, "Mau cút cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!"
Văn Hinh thản nhiên nhìn cô: "Xin lỗi, tạm thời tôi vẫn không thể rời đi!" Nếu cô rời đi, thì đồng nghĩa với việc cô thừa nhận mình không trong trắng, tương đương với việc cô phản bội hiệp ước, đến lúc đó, cô còn phải trả cho Du gia năm trăm vạn.
"Cô ——" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tình lập tức giận đến trắng bệch, càng thêm hận nhìn chằm chằm dáng vẻ tính trước của Văn Hinh mà tức giận tới mức nghiến răng.
"Nếu cô thật không rời đi, tôi sẽ phải lập tức báo cảnh sát." Diêu Phương uy hiếp nói, nghĩ rằng đối phương biết sợ.
Ai ngờ Văn Hinh nghe lại cười nhạt một tiếng, nói: "Nếu như bà báo cảnh sát, đoán chừng không tới ngày mai, người của toàn thế giới cũng biết phu nhân Du gia cư nhiên báo cảnh sát bắt con dâu của mình."
Cô nhìn ra được Diêu Phương là một người rất coi trọng danh tiếng, cô cũng biết nếu như cô vừa nói như thế, thì Diêu Phương định sẽ không ép cô rời đi nữa.
Quả nhiên, Diêu Phương nghe vậy thì vẻ mặt liền biến sắc, lập tức nghĩ tới tối hôm qua trong buổi tiệc trước mặt nhiều người Văn Hinh gọi mình là mẹ, sợ rằng hôm nay tất cả mọi người đều biết Văn Hinh là con dâu Du gia rồi.
Nếu như bà báo cảnh sát bắt cô ta..., chuyện này nếu truyền ra ngoài, nhất định sẽ rước lấy dư luận của xã hội, đến lúc đó họ Du gia thành trò cười của thiên hạ, bà cũng là người khó tránh khỏi!
"Tối hôm qua cô cố ý?"
Bà chăm chú nhìn Văn Hinh, suy nghĩ không ra đến ngay cả mình cư nhiên bị tiểu nha đầu này một đường bố trí, mà bà căn bản không hề có lực hoàn thủ, xem ra bà đã đánh giá thấp tiểu nha đầu này rồi.
"Không sai, đúng là tôi cố ý." Văn Hinh thản nhiên gật đầu thừa nhận, không có chút vẻ e ngại nào, "Chỉ là, tôi làm như vậy chỉ vì muốn dụ Du Thần Ích ra." Nhưng lại không nghĩ đến còn có thể dùng để uy hiếp Diêu Phương.
Nghe vậy, Diêu Phương không nói gì nữa, bà chăm chú nhìn Văn Hinh một lát sau đột nhiên xoay người đi lên lầu, "Cô có thể ở lại, chỉ là từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không nếu để cho cô ăn không ở không, côcó thể đi ra ngoài đi làm, cũng có thể làm người giúp việc Du gia, tự cô chọn đi!"