"Đứng lại!" Diêu Phương tức giận hét lên, trên mặt có ẩn nhẫn tức giận.
Du Thần Ích dừng bước, xoay người nhìn bà, lạnh lùng nói: "Chuyện gì?"
"Tại sao con lại đối xử với Văn tiểu thư như vậy?". Lần này, bà giận thật sự.
Kể từ sau khi xảy ra sự kiện kia, bà đã bỏ qua cho hắn rất nhiều, trước đây, dù hắn làm gì cũng có mức độ, mà lần này, chút nữa đã gây ra án mạng.
Nếu như người làm nữ không xuống hầm tìm gì đó, chắc Văn Hinh chết ở dưới đó cũng không ai biết, đến bây giờ, lòng bà vẫn còn sợ hãi.
Nghe vậy, Du Thần Ích đột nhiên nở nụ cười, châm chọc nói: "Con làm như vậy, chẳng phải rất hợp tâm ý của mẹ sao". Dứt lời, cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Diêu Phương nổi đóa, nhìn chằm chằm bóng lưng con trai lên lầu, nói không ra lời, cho đến khi Du Thần Ích sắp tiến vào gian phòng của mình thì bà mới lạnh lùng nói: "Tốt nhất con nên đi xem Văn tiểu thư một chút, cô ấy té xỉu trên mặt đất dưới tầng hầm cho đến bây giờ vẫn chưa tỉnh"
Bước chân hắn khẽ dừng một chút, Du Thần Ích cả kinh trong lòng, nhưng trên mặt vẫn duy trì sự lạnh nhạt.
Nhìn cánh cửa phòng bị đóng lại một cách nặng nề, Diêu Phương khe khẽ thở dài, đột nhiên lại nhớ đến sự kiện ba năm trước đây, không khỏi thở dài thêm lần nữa, trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ.
Ban đêm, Văn Hinh đột nhiên bị cảm giác lo lắng cực độ đánh thức, mở mắt ra, lập tức bị bóng người trước mắt dọa cho giật mình. Dưới ánh đèn lờ mờ, người nọ cứ đứng lẳng lặng trước giường cô, dùng ánh mắt lạnh như băng lại phức tạp khó hiểu nhìn cô.
"Anh. . . . . .", Nhìn khuôn mặt tuấn tú ấy, cô lại nhớ đến đêm hôm đó, sắc mặt thoáng chốc tái đi, thân thể nhỏ gầy rụt lại vào trong chăn, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn hắn.
Du Thần Ích thu hết phản ứng của cô vào trong mắt, khóe miệng nở một tia cười lạnh, "Thế nào, sợ sao?". Thanh âm của hắn vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, lộ ra một cỗ mị hoặc đầu độc lòng người, khiến người nghe không nhịn được mà cảm thấy sợ hãi .
"Anh lại muốn làm gì?". Văn Hinh dùng chăn quấn quanh thân thể mình, chỉ để lộ gương mặt bên ngoài, đôi mắt to phòng bị nhìn Du Thần Ích, chỉ sợ hắn có ý đồ bất chính.
Du Thần Ích cười lạnh một tiếng, cúi người nắm chặt chiếc cằm của Văn Hinh, sức lực to lớn khiến Văn Hinh nghĩ cằm mình sẽ bị bóp vỡ. "Đau!", Cô phát ra một tiếng kêu đau, nước mắt ngập trong hốc mắt, nhưng cô vẫn cố nén, không cho nó rơi xuống.
"Đau sao? Đây chỉ mới bắt đầu, nếu như cô còn ở lại chỗ này, tôi bảo đảm, về sau sẽ đau hơn!"
Dứt lời, Du Thần Ích buông ra cô, sau đó xoay người dứt khoát rời đi.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, nước mắt rốt cuộc không bị khống chế tràn ra hốc mắt, vì năm trăm vạn, trong sạch cùng tự ái của cô đều không còn, bị người đàn ông kia dẫm dưới lòng bàn chân như bùn đất.
Nhưng vừa nghĩ tới cái đêm ác mộng đó, cô xót xa cho mình, đồng thời lại cảm thấy vui vẻ cùng mong đợi.
Đêm đó, hắn giống như phát tiết, muốn cô suốt cả một buổi tối, cho đến cuối cùng họ cũng kiệt sức, cũng không động được nữa, hắn mới rời đi. Là nhiều lần trong một đêm như vậy, thế nào cũng sẽ trúng thầu một lần, nếu như lần này thành công, những khuất nhục ngày đêm cô phải chịu đựng cũng sẽ chấm dứt.
Nghĩ như vậy, cõi lòng tăm tối của cô đột nhiên trở nên tốt hơn, nhưng nụ cười trên mặt vừa hiện lên, sau một khắc, lại cứng luôn trên mặt.
Cô, sao cô có thể quên, hai ngày nay là kỳ an toàn của cô!
Nói cách khác, cô chịu nhục, chịu hành hạ một đêm đều uổng phí.