Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 92: Vì yêu nên giao dịch! (1)



Lăng Hạo Hiên cầm điện thoại lên, tay anh níu chặt điện thoại, sau só mới hít thật sâu nói:

“ Tề tiên sinh, xin chào, tôi là Lăng Hạo Hiên ở bệnh viện trung ương ( ở đây là bệnh viện nhân dân ta nghĩ là giống như trung ương bên mình, có gì sai sót sẽ sửa lại sau nhé), tôi muốn nói chuyện với anh một chút.”

Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, đột nhiên một tiếng cười khẽ vang lên, sau đó nói:

“ Thì ra là Lăng tiên sinh, thế nào, đã quyết định chưa?”

“ Ngày mai anh có thời gian không, tôi muốn nói chuyện qua với anh về chuyện hiệp ước.”

Lăng Hạo Hiên trầm tĩnh ( trầm ổn, bình tĩnh) nói, hiện tại anh có chút hối hận, nếu như ban đầu anh sớm đồng ý yêu cầu của đối phương, nói không chừng bây giờ đã có thể ngay lập tức cứu Văn Hinh ra khỏi chảo lửa nóng rồi.

"Tốt, trưa mai đi, tôi ở công ty chờ anh.” Đối phương nói xong liền cúp điện thoại, không cho Lăng Hạo Hiên thêm bất kỳ cơ hội mở miệng nào nữa.

Lăng Hạo hiên nắm chặt điện thoại, một lúc lâu sau mới để xuống.

Buổi tối, dì Lý mang hai hộp cơm tới, một hộp đựng thức ăn còn hộp kia đựng cháo gà. Nhìn thấy Văn Hinh, dì Lý thiếu chút nữa đã khóc lên. Văn Hinh thấy thế, cười an ủi bà,

“ Dì Lý, cháu bây giờ đã không sao nữa rồi, thật đấy, bác không cần lo lắng cha cháu.”

Có lẽ, ở trên đời này, chỉ có Lăng Hạo Hiên và dì Lý là chân chính quan tâm cô.

Ai ngờ, lời cô nói còn chưa dứt, dì Lý sau khi nhìn thấy cô cố ý giả bộ kiên cường thì nước mắt liền mãnh liệt rơi xuống ,

“ Thật là đứa bé có số khổ!”

Bà ôm thật chặt Văn Hinh vào lòng, đau lòng rơi lệ.

Khi bà nghe nói Văn Hinh bị ngã từ trên lầu ba xuống, lúc ấy đã bị hù dọa cho vô cùng bối rối, cho rằng lần này nhất định là chạy trời vẫn không tránh không khỏi nắng rồi, cả ngày bà lo lắng cho cô. Nhưng sau khi nghe quản gia Trần nói cô không sao, chỉ là não có chút chấn động nhỏ, lòng bà mới dịu đi một chút.

Nằm trông lòng dì Lý, Văn Hinh đột nhiên cảm nhận được một loại cảm giác vô cùng ấm áp, loại cảm giác này, khi cô còn nhỏ, cô có thể cảm thụ được ở mẹ của cô.

Cô hiểu, Dì Lý là chân chính quan tâm cô, giống như cô là con gái của bà vậy, trong lòng cô nhất thời cảm động .

Dì Lý thúc giục khiến Văn Hinh một mình ăn sạch sẽ tất cả thức ăn, thấy cô ăn hết tất cả, dì Lý mới mỉm cười vui vẻ.

“ Ngày mai ta lại làm cho cháu đồ ăn ngon, cháu xem cháu bây giờ gầy gò như vậy, một trận gió cũng có thể thổi bay.”

Nhớ tới bộ dạng Văn Hinh lúc mới đến nhà họ Du, so với hiện tại, quả thật là hai người khác nhau, trong lòng bà cảm thấy đau lòng. truyện mới nhất chỉ có tại Doc Truyen . o r g

Văn Hinh cười nói:

" Đồ ăn do dì Lý làm có mùi vị của mẹ nấu, nếu như mà ngày ngày nằm viện ngày nào cũng được ăn đồ do dì làm, đảm bảo không quá một tháng, cháu sẽ biến thành heo mất.”

“ Phủi thui cái miệng, cái gì mà ngày ngày nằm viện, toàn nói điềm xấu thôi à.”

Dì Lý trừng mắt nhìn cô, ra bộ đang rất tức giận.

“ Ai muốn biến thành heo?”

Đúng lúc ấy, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lăng Hạo Hiên cùng một y tá đi vào, trên mặt nở nụ cười ôn hòa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.