Tổng Giám Đốc Lấy Nhầm Kịch Bản

Chương 18: Nợ hoa đào của Hoắc tiên sinh



Sáng thứ bảy, Hoắc tiên sinh đúng giờ bị Chúc Chúc liếm tỉnh. Anh mê mang thức giấc, ngẫm lại trong trí nhớ hỗn loạn một lúc, cuối cùng mới mơ hồ nhớ ra hôm nay phải làm gì.

“Hôm nay là ngày nghỉ mà.” Hoắc tiên sinh lẩm bẩm ôm Chúc Chúc lên: “Đừng đánh thức tao vào ngày nghỉ.”

“Ngao!”

Chúc Chúc hưng phấn kêu một tiếng, vặn vẹo muốn thoát khỏi tay anh.

Lúc này Hoắc tiên sinh mới nhận thấy xúc cảm ở tay không đúng, lông chó bình thường mềm như nhung, không đâm tay, tuyệt đối không phải cảm xúc của vải dệt như hôm nay. Trên người Chúc Chúc mặc một bộ quần áo nhỏ, do chính Hoắc tiên sinh chọn, trang phục cừu con.

“Sao hôm nay mày lại mặc cái này?” Hoắc tiên sinh hơi ngạc nhiên: “Hôm nay muốn ra ngoài sao?”

“Gâu gâu!”

Trong bộ quần áo cừu con của Chúc Chúc có kẹp một tờ giấy, Hoắc tiên sinh rút ra đọc, là chữ của Bạch Thanh Thanh, kêu anh đi xuống sau khi tỉnh ngủ, cô đã ở dưới lầu chờ anh.

Rốt cuộc Hoắc tiên sinh đã nhớ ra.

Bạch Thanh Thanh nói muốn đi hẹn hò với anh ở sơn trang, đã đặt chỗ từ lâu, Hoắc tiên sinh chờ mong suốt mấy ngày, sống như một ngày dài bằng một năm, cuối cùng cũng đến hôm nay.

Lấy tốc độ nhanh nhất rửa mặt, đầu ngón tay thon dài lướt qua một loại bộ tây trang, Hoắc tiên sinh do dự một chút, trong sự thúc giục chờ đợi mòn mỏi của Chúc Chúc, mới chọn lựa kỹ càng vài thứ, áo sơmi, nút tay áo, cà vạt, cuối cùng lấy ra một bình keo xịt tóc, xịt nước hoa nam, nhìn chính mình trong gương, quả nhiên vô cùng phù hợp với khí thế tổng giám đốc bá đạo, mang ra ngoài rất có mặt mũi, chỉnh sửa lại một chút rồi ôm chó xuống lầu.

Bạch Thanh Thanh dựa vào thân xe chờ anh.

Mái tóc đen dài tùy ý buộc thành đuôi ngựa đằng sau, mặc quần áo thường ngày bình thường, không trang điểm, dù vậy cũng không thể che dấu mị lực của cô. Hoắc tiên sinh đứng trước cô, lập tức nhíu mày.

Rõ ràng là lần đầu tiên hẹn hò, sao cô có thể tùy ý đến vậy?!

Hoắc tiên sinh không vui, cảm giác tây trang mình chọn lựa tỉ mỉ đã bị móng vuốt của Chúc Chúc cào qua.

“Anh đến rồi, lên xe đi.” Bạch Thanh Thanh thay anh mở cửa xe.

Hoắc tiên sinh cau mày, không nhúc nhích.

“Sao vậy?”

“…”

Bạch Thanh Thanh cười khẽ, ngoắc ngoắc ngón tay với anh: “Lại đây.”

Hoắc tiên sinh không vui nhìn cô, cơ thể lại nghe thì nghe lời đi qua. Anh đang định nói, bỗng nhiên cái ót bị một bàn tay đè xuống, nhất thời không phòng bị, đến khi phục hồi tinh thần đã cúi đầu xuống, mặt Bạch Thanh Thanh gần trong ngang tấc, môi của cả hai gắt gao dán vào nhau.

Nhận thấy Hoắc Minh Châu sắp không thể nổi, Bạch Thanh Thanh mới buông lỏng ra, tay vẫn giữ đó, vuốt ve phần mềm mại sau cổ anh, tựa như vuốt lông của Chúc Chúc, cô mở miệng, hô hấp ấm nóng phun lên mặt Hoắc tiên sinh: “Còn giận không?”

Hoắc tiên sinh: “…”

Chân của Hoắc tiên sinh sắp nhũn ra tới nơi.

Anh không thể nói nên lời, ngơ ngác được đỡ lên xe, cảm thụ được sự ầm ĩ của chó trắng trong ngực, tây trang gì chứ, tinh xảo gì chứ, cái gì cũng quên hết, đầu óc trống rỗng được chở đến sơn trang.

Không ít người đến sớm hơn bọn họ, Bạch Thanh Thanh kéo hành lý, dẫn anh đến căn phòng đã đặt trước. Căn phòng Đỗ Linh đặt có tầm nhìn rất xa, bên ngoài cửa sổ sát đất rộng lớn là cảnh sau của sơn trang, bên dưới có không ít người đang vui chơi trong hồ bơi.

Tầm mắt Hoắc tiên sinh dời từ dãy núi phía xa đến hồ bơi, cả người lập tức cứng lại.

“Sao vậy?”

“Hồ bơi…”

Nhìn theo mắt anh, Bạch Thanh Thanh nghi hoặc: “Anh không biết bơi?”

“Đương nhiên biết.” Hoắc tiên sinh lập tức phản bác, câu kế tiếp không thể nói ra.

Mặc dù anh và Bạch Thanh Thanh đang yêu đương, nhưng từ khi xác định quan hệ đến nay còn chưa đến một tuần, anh từ chối yêu cầu ở chung với Bạch Thanh Thanh, đương nhiên cũng không qua nhà đối diện sống, mỗi chiều tối sẽ hai người ở cùng nhau, sau đó thì ai về nhà nấy ngủ nghỉ, đừng nói là đồ bơi, anh còn chưa từng nhìn thấy bộ dáng Bạch Thanh Thanh sau khi tắm!

Đôi mắt Hoắc tiên sinh xấu hổ dao động.

Lỡ như Bạch Thanh Thanh muốn lưu manh với anh… Bây giờ bọn họ đang quen nhau, nếu anh cự tuyết có phải sẽ không tốt không…

Hoắc tiên sinh dời tầm mắt khỏi hồ bơi, nhìn hết căn phòng, cuối cùng dừng trên một chiếc giường lớn nằm ngay chính giữa.

Đỉnh đầu Hoắc tiên sinh bốc khói, lỗ tai đỏ bừng, lắp bắp nói: “Tôi, tôi không có mang đồ bơi!”

“Tôi đã đoán được.”

Bạch Thanh Thanh lấy một cái quần bơi màu đen trong hành lý ra, vứt vào lồng ngực anh: “Anh muốn đi bơi không?”

“Đương nhiên không!”

Hoắc tiên sinh xem quần bơi như củ khoai nóng bỏng tay vội vàng đặt lên sô pha: “Tôi ra ngoài đi dạo.” Anh nói xong, không thèm nhìn đến phản ứng của đối phương, cầm điện thoại vội vã đi ra.

Trốn ở chỗ rẽ trên hành lang, Hoắc tiên sinh lén lút gửi tin nhắn cho người duy nhất anh biết có kinh nghiệm trong chuyện này, thư ký Dương: 【 Nam nữ quen nhau một tuần ngủ chung chăn chung gối có thích hợp hay không? Bạch Thanh Thanh muốn ngủ với tôi, tôi có nên từ chối không? 】

Ding!

Dương Xảo Mạn nhắn lại rất nhanh: 【 Đồng ý đi!!!! Hoắc tổng!!!!! 】

Ding!

【 Nhanh đi!! Hoắc tổng!! Thời điểm chứng minh thực lực của ngài đến rồi!!!! 】

Hoắc tiên sinh: “…”

Ding!

【 Hoắc tổng, dựa theo kinh nghiệm của tôi, nếu ngài đang hẹn hò với Bạch tiểu thư, bất kì lúc nào ngài cũng phải đảm bảo mị lực của mình không bị giảm bớt, phòng ngừa hứng thú của cô ấy với ngài vơi đi, ngài cần phải ra tay mau lên, xin đừng do dự nữa. 】

【 À, ý của tôi là, ra tay trước cô ấy. 】

【 Không, Hoắc tổng, ý tôi là, anh phải bảo trọng…】

Hoắc tiên sinh nửa hiểu nữa không, tiếp tục dò hỏi: 【 Nếu là hồ bơi cũng…? 】

Ding!

Lúc này Dương Xảo Mạn không nhắn chữ nào, Hoắc tiên sinh nhấn mở tin nhắn, chỉ thấy được một loạt ngọn nến.

Anh đang muốn thăm dò tiếp, đằng sau bất ngờ truyền ra giọng nói quen thuộc: “Anh đứng đây làm gì?”

Hoắc tiên sinh cả kinh, gấp gáp cất điện thoại vào túi, xoay người ra vẻ không có việc gì nói: “Không có gì, em muốn đi đâu?”

“Tôi mang Chúc Chúc đi dạo.” Bạch Thanh Thanh vuốt lông cún con: “Nó chưa từng rời nhà quá xa.”

“Tôi đi cùng em.”

Bạch Thanh Thanh không phản bác, Chúc Chúc cũng bò ra từ ngực cô, móng vuốt duỗi ra muốn tiến vào lòng Hoắc tiên sinh. Hai người nắm tay xuống lầu, khi đến gần đại sảnh sơn trang, bỗng nhiên có một tiếng gọi Hoắc tiên sinh.

“Đây không phải là Hoắc tổng của Hoắc thị sao?” Người đó nhìn thoáng qua Bạch Thanh Thanh bên cạnh, sắc mặt trở nên khó coi: “Lần trước Hoắc tổng từ chối em gái tôi, nói trước mắt không có ý định muốn yêu đương với ai, chưa bao lâu, Hoắc tổng đã tìm được hồng nhan tri kỷ của mình?”

Hoắc tiên sinh dừng chân, quay đầu nghi hoặc nhìn anh ta.

Người nọ có vẻ rất phẫn nộ: “Lần đó em gái tôi không cần mặt mũi theo đuổi anh, nếu anh không có ý với con bé, sao lại không từ chối, bây giờ thì hay rồi, tất cả mọi người đều cười nhạo nó.”

Anh ta nói vậy, vệ sĩ của anh ta vây quanh hai người.

Hoắc tiên sinh đang muốn mở miệng, bỗng nhiên bị Bạch Thanh Thanh kéo tay, hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đôi mắt Bạch Thanh Thanh cong cong, khóe miệng mỉm cười nhìn anh, trong mắt lại mang theo sát khí nồng đậm.

“Anh quen người này?”

Trước mắt Hoắc tiên sinh tối sầm, sau lưng lạnh lẽo, ngay cả Chúc Chúc trong ngực cũng đá anh một cái.

Có ai ở buổi hẹn hò đầu tiên, ngay trước mặt bạn gái bị người nhà của người theo đuổi mình tìm tới cửa?

Anh căn bản không có ấn tượng gì với chuyện anh ta nói!

Lực tay Bạch Thanh Thanh rất lớn, dường như Hoắc tiên sinh có thể nghe thấy âm thanh xương cốt mình chậm rãi run lên.

Hết chương 18

#xanh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.