Tổng Giám Đốc Lấy Nhầm Kịch Bản

Chương 40: Cô gái lạ mặt



Tính toán của Đỗ Linh không thể thành được. Lông mày Hoắc tiên sinh nhảy dựng, trong mắt tràn ngập kháng nghị, nhìn qua Bạch Thanh Thanh, nỗ lực ra hiệu cho cô. Bạch Thanh Thanh nhận thấy ánh mắt của anh liền bật cười, dùng vài câu dời đi lực chú ý của Đỗ Linh, sau đó không hề nhắc đến nữa.

Lôi kéo Bạch Thanh Thanh nói chuyện thật lâu, Đỗ Linh mới lưu luyến không rời đi ra.

Nhìn Đỗ Linh ra cửa, Hoắc tiên sinh chiếm cứ lấy vị trí cũ của cô ấy, ôm Bạch Thanh Thanh không buông tay: “Bây giờ em là người có bạn trai, chỉ có thể ngủ với anh, dù là Đỗ Linh cũng không được.”

Bạch Thanh Thanh phụ họa: “Được.”

“Sau này nếu Đỗ Linh có nói ra yêu cầu như nãy, em nhất định phải không lưu tình từ chối cô ấy.”

“Được.”

“Không cho phép người nào ngủ lại, Đỗ Linh cũng không được.”

“Được.”

Bạch Thanh Thanh đáp ứng sảng khoái như vậy, Hoắc tiên sinh tỏ vẻ rất vừa lòng.

Chúc Chúc ngồi bên sô pha nhìn trông mong thật lâu ngao ngao hai tiếng, móng vuốt bám vào sô pha dùng sức bò lên trên, Hoắc tiên sinh ôm nó lên, chạm đến đám lông trong lòng, mới tập trung vào trước mắt.

Bạch Thanh Thanh ngồi cạnh anh đọc sách, anh đã xử lý xong hết mấy văn kiện gần đây, Chúc Chúc tựa vào lòng anh, còn anh đang dựa lên người Bạch Thanh Thanh. Giống như cách chung đụng trước kia của bọn họ, nhưng điểm khác biệt ở đây chính là, đây là ngày đầu tiên bọn họ ở chung.

Ở chung!

Ngày đầu tiên!

Động tác vuốt lông Chúc Chúc của Hoắc tiên sinh tạm dừng, trong lòng trộm hoan hô nhảy nhót, lăn lộn khắp chốn, bắn pháo hoa nơi nơi, anh nỗ lực kiềm chế khóe miệng của mình, tầm mắt dời từ bàn trà đến đèn trên trần nhà, chuyển đến TV và hoa văn trên tường, cuối cùng làm bộ lơ đãng rơi xuống trên người Bạch Thanh Thanh.

Hoắc tiên sinh giả vờ lơ đãng hỏi: “Em đang đọc gì vậy?”

Bạch Thanh Thanh đọc một cái tên thật dài.

Hoắc tiên sinh sửng sốt một chút, không hiểu, đổi đề tài: “Lúc nãy em và Đỗ Linh nói gì trong phòng bếp vậy?”

“Nói về anh.”

“Anh? Nói gì về anh?”

“Nói anh rất tốt.”

Tâm trạng Hoắc tiên sinh nở hoa, tiếp tục vuốt lông Chúc Chúc, anh tràn đầy đồng cảm gật đầu, tán đồng nói: “Anh cũng cảm thấy vậy.”

“Ngao ô ~”

“Còn nói, anh có muốn suy xét chuyện kết hôn hay không.” Bạch Thanh Thanh chậm rãi lật sách, thuận miệng nói: “Ngủ cũng đã ngủ, hiện tại cũng đã ở chung, dựa theo con đường phát triển bình thường, bây giờ cũng đã đến thời điểm kết hôn.”

Hoắc tiên sinh tức khắc sững sờ tại chỗ: “Kết hôn?!”

“Ừ.”

Từ từ… Quá trình hẹn hò giữa nam nữ thư ký Dương đã đưa nói đến chuyện này như thế nào nhỉ?

Bọn họ vừa bắt đầu ở chung, ngày đầu tiên còn chưa trôi qua, đã trực tiếp đi đến kết hôn, chuyện này có phải phát triển hơi quá nhanh rồi không?!

Hoắc tiên sinh nhất thời không phản ứng kịp, động tác vuốt lông Chúc Chúc cũng bị ấn nút tạm dừng.

Thấy anh chậm chạp chưa trả lời, “bộp” một tiếng, Bạch Thanh Thanh khép sách lại, quay đầu nhìn anh: “Anh không muốn?”

“Đương nhiên anh muốn. Nhưng… Tốc độ này có phải quá nhanh rồi không?” Hoắc tiên sinh: “Chúng ta mới ở chung ngày đầu tiên, hơn nữa, hơn nữa…”

“Hơn nữa cái gì?”

Hơn nữa anh còn chưa phản công… Môi Hoắc tiên sinh giật giật, rốt cuộc vẫn không nói ra câu này.

Tuy kế hoạch đánh gục Bạch Thanh Thanh ở nơi dã ngoại chưa thành công, bản kế hoạch thư ký Dương chuẩn bị còn chưa kết thúc đã bị ném vào ngọn lửa, nhưng là một tổng giám đốc bá đạo thành công, Hoắc tiên sinh sẽ không bò cuộc, tuyệt đối sẽ không giống với bản kế hoạch bị đốt thành tro kia!

Anh cũng chỉ bị Bạch Thanh Thanh đánh đổ một lần thôi! Mới làm kẻ hèn có một lần!

Chờ đến khi kỹ thuật của anh thuần thục, sớm muộn gì cũng có một ngày đạt được!

Hoắc tiên sinh nỗ lực tìm lý do thoái thác: “Hơn nữa chúng ta mới bắt đầu ở chung, còn chưa có đủ trải nghiệm, bây giờ bắt đầu ở chung, nếu… Nếu phát hiện ra khẩu vị của anh và Chúc Chúc không hợp thì sao?”

Bạch Thanh Thanh lẳng lặng nhìn anh: Anh muốn có cùng khẩu vị với một con cún làm gì?

Hoắc tiên sinh tiếp tục tìm cớ: “Nếu sở thích của chúng ta không giống nhau thì sao?”

Bạch Thanh Thanh: “…”

“Hay là có chỗ nào không thể thống nhất ý kiến?”

“…”

“Ví dụ như… Hai chúng ta đều tương đối thích ngủ bên trái?”

Ánh mắt Bạch Thanh Thanh lạnh đi: “Anh không muốn kết hôn?”

Hoắc tiên sinh dùng sức lắc đầu: “Đương nhiên muốn!”

Hôn lễ trong bản kế hoạch đó quả thật làm anh rất động tâm, thậm chí còn lén đi tra các hình thức váy cưới lễ phục, trong đầu của anh, Bạch Thanh Thanh đã mặc hết đủ kiểu dáng váy cưới rồi, dáng vẻ kia làm lòng anh ngứa ngáy, nhưng thực tế là anh vẫn chưa phát gục được Bạch Thanh Thanh, nghĩ đến cuối cùng, xém chút nữa trên người Bạch Thanh Thanh đã khoác lễ phục của đàn ông.

Những cái cớ trước đều quá vụng về, mà nguyên nhân chân thật lại khó nói, ánh mắt Bạch Thanh Thanh nhìn anh ngày càng tàn nhẫn, Hoắc tiên sinh nỗ lực động não, muốn tìm ra một lý do phù hợp.

Bạch Thanh Thanh cười lạnh một tiếng, duỗi tay đặt Chúc Chúc xuống đất.

“Chúc Chúc, về đi.”

Chúc Chúc “Ngao ô” một tiếng, bước chân ngắn ngủn vội vàng chạy như bay đến phòng ngủ, đầu vọt vào ổ của mình, đến cái đuôi cũng không dám lộ ra.

Bạch Thanh Thanh đẩy phía trước, đè Hoắc tiên sinh ngã xuống sô pha, cô thong thả ung dung kéo cà vạt của Hoắc tiên sinh, cởi nút áo sơ mi của anh ra: “Hoắc Minh Châu, anh đã quên mất mình nói gì rồi à?”

Tiểu Hoắc tiên sinh run rẩy ngẩng đầu, nhớ đến hậu quả của việc bị Bạch Thanh Thanh áp đảo.

Hoắc tiên sinh khóc không ra nước mắt, nỗ lực biện giải: “Anh chỉ thấy bây giờ còn hơi sớm.”

Anh duỗi tay muốn ngăn động tác của Bạch Thanh Thanh, trái lại bị bắt lấy, đôi tay bị kéo lên đỉnh đầu, thấy được Bạch Thanh Thanh cởi hết nút áo sơ mi của mình ra, có cản cũng không được.

“Nếu anh đã không muốn thì cần gì quan tâm sớm hay muộn.” Bạch Thanh Thanh hôn anh, ánh mắt đột nhiên nhu hòa: “Kết hôn thì sao chứ, cũng không khác gì với hiện tại, em chỉ muốn anh vui vẻ một chút. Nếu anh không muốn, chúng ta sẽ không làm. Anh là của em, không cần biết có cái giấy chứng nhận đó không, tóm lại anh chạy không thoát đâu.”

Hoắc tiên sinh thở phào: “Vậy à.”

Bạch Thanh Thanh hôn lên những vết hồng chưa tan đi trên người anh, tầm mắt gắt gao dừng trên gương mặt Hoắc tiên sinh, không buông tha cho từng biểu cảm của anh, “Nếu một ngày nào đó anh muốn làm, mười lần, một trăm lần, em đều cho anh hết.”

Hoắc tiên sinh mạnh mẽ gật đầu.

Tiểu Hoắc tiên sinh rơi vào bàn tay quen thuộc.

Hoắc tiên sinh: Nếu cho anh, vậy em mau buông tay ra!! Cho anh đổi vị trí một lần chứ!!!

Sức tay của Bạch Thanh Thanh quá lớn, Hoắc tiên sinh dùng sức thế nào cũng không thoát được bàn tay cô, đành phải không ngừng vặn vẹo cơ thể, Bạch Thanh Thanh cố tình đè trên người anh, kết hợp với phản ứng của tiểu Hoắc tiên sinh dưới hạ thân, dường như còn đang phối hợp với cô.

Tưởng tượng đến việc hôm nay không có hi vọng phản lại, Hoắc tiên sinh sốt ruột nhìn loạn khắp nơi, ánh đèn trên đỉnh đầu làm hoa mắt anh, trước mắt Hoắc tiên sinh sáng ngời, buột miệng thốt ra: “Đèn còn đang bật.”

“Hửm?”

Hoắc tiên sinh ngượng ngùng: “Anh không thích bật đèn.”

“…”

Bạch Thanh Thanh còn chưa kịp làm gì, bỗng nhiên trên đỉnh đầu truyền đến tiếng động rất nhỏ, ngay sau đó trước mắt hai người tối sầm, toàn bộ căn phòng đều tối đi.

Hoắc tiên sinh: “…”

Bạch Thanh Thanh lần nữa đè xuống: “Được, đèn hỏng rồi.”

Tiểu Hoắc tiên sinh: Híc híc híc híc híc…



Ngày hôm sau, Bạch Thanh Thanh đứng trước ổ của Chúc Chúc, rối rắm gãi cằm.

Trước kia vì để thuận tiện, cô đã đặt ổ của nó vào phòng mình, nhưng bây giờ Hoắc tiên sinh vào ở, dù sao phòng ngủ cũng phải phát sinh vài chuyện không hài hòa nào đó, Chúc Chúc vẫn là một con cún con, không thể để nó thấy được, nếu đổi đến nơi khác, cho dù là phòng khách hay thư phòng, có đôi khi cũng phải làm ở hai chỗ đó.

“Chẳng lẽ phải mua một căn nhà đặc dụng cho mày?” Bạch Thanh Thanh nói thầm: “Nếu thế sẽ không có ai chăm sóc cho mày, tao rất không yên tâm.”

Chúc Chúc lấy lòng liếm liếm tay cô: “Gâu gâu!” Yên tâm, con chạy trốn rất mau!

Bạch Thanh Thanh trầm tư: “Chẳng lẽ phải đem mày đến chỗ Đỗ Linh?”

Chúc Chúc: QAQ

Chúc Chúc quyết đoán bổ nhào vào chân Hoắc tiên sinh, dùng sức đung đưa cái đuôi, ánh mắt ướt dầm dề nhìn anh.

“Đỗ Linh ngay cả bản thân còn không chăm sóc được, nói chi đến chuyện giữ mày.” Bạch Thanh Thanh lắc đầu.

“Gâu gâu!”

Hoắc tiên sinh đỏ tai, nỗ lực phớt lờ cún con đang cầu xin dưới chân, giả vờ không nghe thấy gì hết.

Bạch Thanh Thanh ngồi xổm xuống, ôm nó về ổ: “Không còn cách nào, tao sẽ tìm người trang hoàng lại phòng cho khách, sau này nó sẽ thuộc về mày.”

“Gâu gâu!”

Chó con mừng rỡ kêu, xoay người chạy vào ổ, gặm vài món đồ chơi đem ra, “Gâu gâu!”

“Ừ, dùng đồ chơi chất đầy phòng của mày.”

“Ngao ~”

Sự việc được giải quyết viên mãn, Hoắc tiên sinh đỏ tai đi ra phòng ngủ, vừa ra ngoài đã thấy cảnh tượng hỗn độn gần sô pha, quần áo rơi đầy đất, tối hôm qua Bạch Thanh Thanh chưa kịp dọn. Mặt già của anh đỏ lên, ho một tiếng, vội vàng đi qua nhặt lên, không thèm nhìn nó là gì, ném hết vào máy giặt.

Làm xong mọi việc, chuông cửa vang lên.

Hoắc tiên sinh cúi đầu nhìn một chút, bảo đảm mỗi cúc áo sơ mi đều được thắt kĩ, mới qua đó mở cửa.

Trợ lý Trương làm việc rất nhanh nhẹn, hôm qua Hoắc tiên sinh vừa phân phó cho anh ta, sáng hôm nay đã mang theo một người đến bấm chuông.

Đó là một cô gái thoạt nhìn rất trẻ tuổi, dáng người nhỏ nhắn, mang kính đen, nhìn qua rất an tĩnh, vẫn luôn đi cạnh trợ lý Trương, không dám mở miệng nói một câu dư thừa nào.

Sắc mặt Hoắc tiên sinh biến đổi, lập tức biết được cô gái này là ai.

Hết chương 40

#xanh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.