Chúc Chúc tạm thời được Dương Xảo Mạn nuôi, Hoắc tiên sinh được trợ lý Trương đưa đến sân bay, anh ngồi chuyến bay sớm nhất, vội vã xuất phát đến nước X. Lúc này trời đã tối, anh nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay, phía dưới tầng mây là ánh đèn sáng trưng của thành phố, trong nháy mắt, Hoắc tiên sinh nghĩ rằng mình đang đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn cảnh đêm thành phố.
Anh dần dần bay khỏi đây, hướng đến nơi có Bạch Thanh Thanh.
Dọc theo đường đi, Hoắc tiên sinh luôn nghĩ, nếu anh tìm thấy Bạch Thanh Thanh ở đâu đó, đến lúc phải nói câu gì đầu tiên? Một tay ôm Bạch Thanh Thanh vào ngực, dịu dàng nói một câu “Rốt cuộc cũng tìm được anh”. Hay vẻ mặt lãnh khốc đến trước mặt cô, nói cho cô “Em mà bỏ trốn lần nữa sẽ nhốt em lại”?
Hoắc tiên sinh rối rắm cả đường, đến khi xuống máy bay, bước vào thành phố này, anh mới phản ứng lại, mình còn chưa biết Bạch Thanh Thanh đang ở đâu.
Vội vàng kiếm một khách sạn, người phái đến vẫn đang tìm tung tích Bạch Thanh Thanh, Hoắc tiên sinh một lần nửa mở cuốn sách đó ra.
Sau khi phát hiện mình mang thai, nữ chính bắt đầu do dự. Nếu không có con, cô không thấy hối hận khi rời khỏi nam chính, nhưng hiện tại đã có rồi, cô không thể để con mình không có ba, nữ phụ đã gọi điện đến để thị uy, nghĩ đến việc nam chính đã thay lòng đổi dạ, nữ chính càng không thể chịu đựng sống bên người anh, nhưng tình cảm đối với nam chính trong lòng đang không ngừng kêu gào, kêu cô quay về, về lại cạnh nam chính đi!… Cứ rối rắm như thế, nữ chính xuất viện.
Cô dựa vào số tiền trên người thuê một căn nhà, sống cuộc sống dị quốc tha hương, nói đến cũng khéo, hàng xóm của cô vậy mà chính là người hảo tâm đưa cô đến bệnh viện.
Khi nam phụ tốt bụng biết tin cô có thai, đã chủ động nói muốn chăm sóc cô, nữ chính từ chối nhiều lần, nhưng không thể đánh bại lòng nhiệt tình của nam phụ, đành phải đồng ý, được nam phụ tri kỷ chăm sóc, cô ngày càng nhớ nam chính đang ở nước nhà, nhớ sự bá đạo của anh, nhớ sự dịu dàng của anh… Nam chính bên kia! Cũng đã tìm được tung tích của nữ chính đào hôn! Hùng hổ đuổi đến tận đây!
Hoắc tiên sinh đọc đến đây, vội vàng lật lại mấy trang trước, muốn tìm vị trí của nữ chính, anh nghĩ, nói không chừng Thanh Thanh cũng đang ở đây.
Nhưng lúc này tác giả của quyển tiểu thuyết lại lười biếng, anh ta viết nữ chính đến thành phố Y nước X, nhưng không viết địa điểm chính xác, Hoắc tiên sinh kiếm vài lần, nhưng không thấy được bất kì dấu vết nào, đành thất vọng lật lại chỗ cũ.
Nam chính biết được chân tướng, hùng hổ đuổi qua đây, phát hiện bên cạnh nữ chính có một người đàn ông xa lạ, quan hệ hai người thoạt nhìn rất tốt, cử chỉ cũng rất thân mật, tức khắc đau lòng không kiềm được, anh nghĩ ‘Người phụ nữ của tôi mà cũng dám động?’, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang tra xét bối cảnh nam phụ, phát hiện anh ta vậy mà là Thái Tử của một tổ chức hắc đạo ở đây! Mà lúc này, hai người đụng mặt nam chính, nữ chính không chạy trốn được, không chỉ vậy, nam phụ còn chủ động nói mình đã thích nữ chính!
Hoắc tiên sinh lập tức nghiêm nghị hẳn lên.
Anh đọc lại sinh hoạt của hai người, vậy mà không nhìn ra được nam phụ động tâm với nữ chính khi nào.
Nhưng mà, anh rất nhanh nghĩ đến hiện tại không biết Bạch Thanh Thanh đang ở đâu.
Bạch Thanh Thanh là người ưu tú, mặc kệ là ở đâu, chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích cô, có lẽ khi anh không có mặt, sẽ có nam phụ như này sinh ra tình cảm mờ ám với cô, chuẩn bị bất động thanh sắc không để lộ ra chi tiết cảm hóa cô, thừa dịp không có anh ở đó cướp Bạch Thanh Thanh đi.
Nghĩ đến đây, Hoắc tiên sinh càng thêm buồn bực.
Tiểu thuyết trong tay không thể đọc tiếp được, hắn lật lật vài tờ rồi ném qua một bên. Hoắc tiên sinh đi tới đi lui trong phòng, kìm nén không được nên đi ra ngoài.
Anh định đi dạo khắp nơi, bây giờ còn chưa có tin tức mới, nói không chừng khi anh đang đi dạo trên đường gặp được Bạch Thanh Thanh thì sao?
Anh còn chưa ra khỏi khách sạn, ngoài cửa có một người nghênh diện đi đến, khi sắp đi lướt qua, đối phương bỗng nhiên gọi anh.
“Hoắc tổng?”
Hoắc tiên sinh nghe tiếng quay đầu lại, người phía trước nhìn khá quen mắt, anh nhìn hồi lâu, cuối cùng mới từ trong sâu thẳm nơi ký ức tìm ra: “Quách Tử Minh?”
“Là tôi, không nghĩ rằng Hoắc tổng lại nhớ tôi.” Quách Tử Minh bước đến, nói: “Vừa nãy tôi còn tưởng mình nhìn nhầm, không nghĩ thật là Hoắc tổng, sao Hoắc tổng lại ở đây?”
Không để Hoắc tiên sinh trả lời, anh ta nói tiếp: “Tôi biết rồi, Hoắc tổng đến đây tìm Thanh Thanh đúng không?”
Hoắc tiên sinh sửng sốt.
“Tôi cho rằng Thanh Thanh đối xử khác với Hoắc tổng, không nghĩ rằng, đường đường là tổng giám đốc Hoắc thị, cuối cùng cũng không khác lắm so với chúng tôi.” Quách Tử Minh trào phúng cười: “Tôi đoán, Thanh Thanh cũng như trước kia, không nói một lời đã chạy ra nước ngoài, đúng không?”