Hoắc tiên sinh quả thực không thể tin nổi, mình chẳng qua chỉ thuận miệng nói với Quách Tử Minh, thế nhưng đúng là sự thật?!
Anh cầm lòng không đậu đứng lên, vô ý thức đi vài vòng trong phòng, cuối cùng mới phản ứng lại, hậu tri hậu giác hỏi Dương Xảo Mạn: “Sao cô biết được?”
Dương Xảo Mạn còn chưa phát hiện mình đã không cẩn thận bại lộ việc gì, ăn ngay nói thật nói: “Đỗ Linh nói cho tôi.”
Đỗ Linh? À, đúng rồi! Đỗ Linh!
Khi thân thể Bạch Thanh Thanh không ổn, là Đỗ Linh đi cùng cô, Bạch Thanh Thanh về nhà nói không có vấn đề gì, nhưng lại phủ một lớp thảm dưới sàn, trong nhà thì có đồ dùng của thai phụ, trong tay cô còn cầm sách dưỡng thai đọc. Đủ loại dấu hiệu đều cho Hoắc tiên sinh biết, Bạch Thanh Thanh mang thai, nhưng anh không phát hiện ra.
Hoắc tiên sinh hoả tốc cúp máy, gọi qua Đỗ Linh.
“Alô? Hoắc Minh Châu?” Đỗ Linh hưng phấn nói: “Tôi đã kiếm được phương thức liên hệ với người đại diện bên kia của Thanh Thanh!”
Hoắc tiên sinh nói nhanh: “Trước tiên chưa nói đến chuyện này.”
“Hả?”
“Cô nói cho tôi biết, có phải Thanh Thanh đang mang thai?”
“Hả? Đúng vậy.” Đỗ Linh ngơ ra nói: “Đã được một tháng, anh không biết? Thanh Thanh không nói cho anh?”
“……” Đúng là chưa nói.
Hoắc tiên sinh tiếp tục nói: “Bây giờ cô có thể gửi phương thức liên hệ cho tôi.”
“… À.”
Đỗ Linh đọc một dãy số, Hoắc tiên sinh nhớ kĩ, nhanh chóng cúp máy. Anh thử gọi qua số Bạch Thanh Thanh, vẫn không có người nghe, lúc này mới bỏ cuộc, gọi đến số điện thoại Đỗ Linh đưa.
Hoắc tiên sinh đợi thật lâu, nghe được một câu máy móc “Đối phương không ở khu vực phục vụ”, anh trừng mắt nhìn điện thoại, không cam lòng đặt điện thoại xuống.
Đột nhiên không còn chuyện có thể làm, Hoắc tiên sinh đứng giữa phòng hồi lâu, sau đó, trên mặt anh mới lộ ra nụ cười vừa lớn vừa ngốc.
Bạch Thanh Thanh mang thai.
Anh sắp làm ba rồi.
Từ nay về sau anh sẽ có thể dùng sức mua mua mua cho con gái tương lai, hôm nay mặc bộ này, ngày mai mặc bộ kia, còn có thể nhìn Thanh Thanh và con gái mặc đồ mẹ con, nhìn mình và con gái mặc đồ cha con, cũng có thể là một nhà ba người mặc đồ gia đình.
Chờ khi về nước, anh nhất định phải mua hết tất cả đầu đề của mấy báo chí, nói cho cả người cả nước biết chuyện Thanh Thanh mang thai! Còn mua hết trang web video, để bọn họ hàng ngày phát sóng mẹ con hai người ngủ!
Người ba ngốc – Hoắc tiên sinh đã bổ não từ mười tháng mang thai đến khi con gái trưởng thành yêu đương… Cuối cùng anh nắm tay con gái, tận mắt nhìn thấy cô kết hôn cùng với một người nhìn thế nào cũng không thuận, sau đó sinh cho mình cháu ngoại gái…
Hoắc tiên sinh lập tức hồi thần.
Anh bỗng nhớ ra, mình và Bạch Thanh Thanh còn chưa kết hôn đó!
Đêm trước hôn lễ, Thanh Thanh mang đứa con trong bụng bỏ chạy, bây giờ còn chưa tìm thấy đâu đấy!
Quả thực giống như đúc với quyển tiểu thuyết kia, anh thậm chí còn không biết bên cạnh Bạch Thanh Thanh có xuất hiện nam phụ quan tâm chăm sóc không!
Hoắc tiên sinh ngồi không yên, lập tức cầm cuốn sách đó đi ra ngoài.
Anh hỏi đường, ngăn một chiếc xe, chảy thẳng theo lời trợ lý Trương đến phía đông.
…
Bạch Thanh Thanh gọi một cuộc, vẫn không thành công, mới không cam lòng đặt xuống.
Phyllis vỗ bả vai cô, an ủi nói: “Chỗ nghiên cứu này cần ngăn tín hiệu, không còn cách nào, chỉ cần chờ thêm vài ngày, chờ hoàn thành nghiên cứu, cô liền có thể đi tìm Hoắc tiên sinh của cô.”
“Bên ngoài?” Phyllis tức khắc nhíu mày: “Thanh Thanh, nơi này là sa mạc, nhiệt độ buổi tối chênh lệch rất lớn với ban ngày, nếu là trước đây còn đỡ, nhưng bây giờ cô mang thai, tôi không yên tâm.”
“Không có gì ghê gớm.” Bạch Thanh Thanh cười cười: “Đã đến đây nhiều lần rồi, đường nào cũng đã đi qua, tôi không kém vậy đâu.”
“Nhưng…”
“Yên tâm đi, tôi tự có chừng mực.”
Phyllis miễn cưỡng nuốt lại lời muốn nói.
…
Trợ lý Trương chỉ tìm được phía đông, không có vị trí cụ thể, Hoắc tiên sinh chỉ có thể tự tìm khắp nơi.
Anh hỏi đường, kết hợp với chuyện Đỗ Linh đã nói, dò hỏi ở đâu có viện nghiên cứu, chỗ nào không thu được tín hiệu.
Hoắc tiên sinh đi đi dừng dừng, khi tiến vào sa mạc, trời đã tối đen, tài xế dừng lại ở giao lộ, chỉ vào mấy biển báo cảnh báo ở đó, nói thế nào cũng không chịu chở tiếp, không còn cách nào, Hoắc tiên sinh phải xuống xe.
Anh đi xung quanh rồi vào trong, từng bước từng bước đi.
Anh đã gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy Bạch Thanh Thanh, một giây cũng không thể chờ, sẽ càng giày vò nếu chờ đến khi mặt trời mọc vào ngày mai.
…
Bạch Thanh Thanh cũng mặc kệ Phyllis đau khổ cản lại đi ra.
Cô dùng áo khoác bọc người kín mít, ngay cả khăn quàng trên cổ Phyllis cũng bị cô đoạt lấy, không cho một tia gió lạnh nào có cơ hội thổi vào.
Cáo biệt Phyllis, Bạch Thanh Thanh cầm bản đồ đi ra ngoài.
Tuy đã đi qua vô số lần, nhưng cô vẫn không dám thiếu cảnh giác, cầm đèn pin cẩn thận phân biệt các con đường trên bản đồ.
Chung quanh một mảnh đen nhánh, chỉ có ánh sáng của đèn pin và ánh trăng sáng trên đỉnh đầu.
Một người tiến vào từ bên ngoài, một người đi ra từ đích đến của người kia, rõ ràng ở giữa có vô số con đường, nhưng hai người lại ngoài ý muốn đồng điệu nhau.
Giữa trận gió lạnh trong đêm tối, không biết có phải do đang mang theo một sinh mệnh không, Bạch Thanh Thanh rất dễ mệt mỏi, ước chừng đã đi đúng đường, cô dừng lại ven đường, tìm được một cục đá ngồi xuống.
Cô có điểm hối hận, xe của viện nghiên cứu bất hạnh chỉ còn một chiếc có thể chạy, dùng để đi mua sắm, sớm biết như này cô đã nghe theo Phyllis, ngày mai cùng nhau ngồi xe mua sắm ra ngoài, chứ không chọn lựa đi bộ như bây giờ.
Đường không quá dài, nhưng ngay lúc này có vẻ nhàm chán. Cô lấy điện thoại nhìn thoáng qua, vẫn đang nằm trong phạm vị chắn sóng.
Hoắc tiên sinh đến ngay lúc này.
Đầu tiên là trước mắt xuất hiện một chùm sáng, sau đó chậm rãi tiến gần, trong lúc Bạch Thanh Thanh đan xuất thần, người cầm đèn pin cũng xuất hiện trước mặt cô.
Hoắc tiên sinh mặc rất dày, tản bộ đi trong sa mạc, giống như đi trên sàn chữ T, mang theo gió lạnh ban đêm, ánh sáng thanh lãnh chiếu trên đỉnh đầu anh, mặt mày mơ hồ như phủ một tầng sáng. Hoắc tiên sinh lơ đãng ngẩng đầu nhìn phía trước, đôi mắt bị ánh sáng của đèn pin phía trước chiếu vào, đến khi anh thấy rõ người trước mặt, lập tức sửng sốt, trong mắt mừng rỡ như điên không thể ngăn chặn.
Anh tắt đèn pin, khi Bạch Thanh Thanh còn chưa kịp phản ứng, vài bước chạy đến ôm cô vào lòng.
“Thanh Thanh, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi.”