Tân Lương có một chút
nhịn không được, dáng vẻ tươi cười giả tạo đã bị ném vào trong Thái Bình Dương
làm mồi cho cá rồi, anh không an lòng mà đi tới đi lui, cuối cùng hung hăng mà
nói ra khỏi miệng: “Mộ Bạch, có phản bội hay không, anh rõ ràng hơn tôi. Dĩ
nhiên tôi mong anh sẽ phản bội, tôi muốn nhìn thấy dáng vẻ của anh khi phải lựa
chọn.”
Mộ Bạch giống như đang suy nghĩ, im lặng mà không lên tiếng.
“Được rồi, dừng lại ngay bộ dáng của anh, tôi không muốn nhìn, tôi cũng không
quản anh yêu Ly Ly hay không. Hôm nay, tôi chỉ nhắc nhở anh một câu, nếu như
tôi không nói, chỉ sợ anh đã sớm rơi vào hố sâu của sự ôn nhu, thùy mị mà không
nhớ đến một chuyện. Hôm nay là 28, tháng sau chính là ngày anh cùng Kiều Vi kết
hôn... Ha Ha...”
“Lạch cạch” Thanh âm từ bên ngoài cửa truyền đến.
Tiếng cười của Tân Lương bỗng nhiên bị cắt đứt, Mộ Bạch cả kinh từ trên ghế
nhảy dựng lên, nhanh chóng kéo cửa ra. Thế nhưng bên ngoài trống không, không
có một bóng người, chỉ có một bãi cà phê đen đậm đặc trên mặt đất...
Thời điểm lúc Mộ Bạch tìm được Ly Ly, cô điềm nhiên giống như chưa có việc gì
xảy ra, mà dùng bịch đá đặt lên tay.
“Đây là làm sao?” Mộ Bạch giả vờ như không biết mà hỏi.
Ly Ly cũng tùy tiện mà trả lời: “Mới vừa rồi không cẩn thận chạm phải nước
nóng.”
“Về sau cẩn thận một chút.”
Ly Ly chỉ cúi đầu mà lên tiếng: “Ừ! Các anh đã nói chuyện xong rồi.”
Mộ Bạch lúc này quả thật muốn đem Ly Ly từ trên ghế kéo lên, sau đó hung hăng
đánh vào mông của cô, cảnh cáo cô, không nên nghe lén người khác nói chuyện,
với lại nếu nghe, cũng không cần chỉ nghe một nửa.
Nhìn bộ dáng Ly Ly dường như không có chuyện gì xảy ra, anh liền tức giận, thế
nhưng lại không thể nói rõ tại sao mình lại tức giận như vậy. Đây không phải là
lỗi của cô, cho dù ai nghe xong những lời đó cũng sẽ hiểu lầm, thế nhưng bộ
dáng của cô hiện tại, có phải hay không là phớt lờ, không thèm để ý.
“Em...”
Mộ Bạch muốn hỏi: Em có đau lòng hay không? Hay là sau khi nghe những lời nói
kia, em có tức giận hay không? Thế nhưng lời nói vừa đến khóe miệng lại bị nuốt
vào trong bụng. Cái bộ dáng của anh bây giờ, ngay cả chính anh cũng cảm thấy
quái dị.
Cuối cùng anh thỏa hiệp, giống như vẫn còn tức giận. Chính mình liền tiến tới
cầm lấy tay Ly Ly mà thổi thổi: “Rất đau sao?”
Anh không chú ý, để lộ ra sự lo lắng, Mộ Bạch cho rằng mình bây giờ rất ôn nhu,
thế nhưng Ly Ly rốt cục là đang suy nghĩ cái gì? Hai mắt trống rỗng, vô thức,
giống như không nghe thấy những gì anh vừa nói.
“Ly Ly...”
“A! Hả?” – Ly Ly cuối cùng cũng định thần trở lại, nhìn thấy bàn tay của mình
đang bị Mộ Bạch cầm lấy, giống như bị điện giật, dùng sức kéo tay ra, đứng đối
diện Mộ Bạch, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Tổng giám đốc Cố, tôi không sao, chỉ là
vết thương nhỏ, không đáng giá để nhắc tới.”
Miệng lưỡi rất tốt, lời nói của Ly Ly vô cùng hoàn mĩ, thế nhưng lại làm cho Mộ
Bạch bùng lên một ngọn lửa.
Mặt của anh trong nháy mắt liền thay đổi, vẻ mặt lạnh như băng, khiến cho ai
nhìn vào cũng có chút run rẩy.
“Phải không? Nếu chỉ là vết thương nhỏ, liền mau chóng làm việc chăm chỉ đi.”
Mộ Bạch lạnh mặt, trở về bàn làm việc, tùy tiện cầm lên một văn kiện nhìn vào,
thế nhưng dư quang trong mắt chưa từng rời khỏi bóng dáng của Ly Ly. Ly Ly thì
hoàn toàn giống như không để ý đến, bình tĩnh như thường mà đánh tài liệu.
Trong phòng làm việc, bây giờ chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím...
Ngón tay Mộ Bạch đang làm việc trước bàn, xuyên qua xuyên lại mà gõ.
Anh dĩ nhiên biết rõ Ly Ly đang tức giận cái gì, nói cho chính xác thì đây
không phải là tức giận, đúng là một phụ nữ trắc trở.
Ngay từ mấy tháng trước, thời điểm khi anh cùng Kiều Vi đính hôn, anh coi như
đã tuyên bố thời gian đám cưới. Nhưng cũng không lâu lắm, Kiều Vi lại mất tích,
sau khi Kiều vi mất tích, anh cũng bận rộn đầy việc, một bên lại cùng Ly Ly
quan hệ mật thiết. Nếu như không phải Tân Lương nhắc tới, anh thật sự quên mất
tháng sau sẽ đám cưới.
Hiện tại muốn hủy bỏ đám cưới, đại khái là không còn kịp nữa rồi, muốn nhanh
chóng kết hôn thì cũng phải nhanh chóng tìm được Kiều Vi trở về.
Hôn lễ nhất định phải tiến hành đúng thời gian.
Đám cưới này không chỉ của mình anh, mà là khắp tất cả tập đoàn quốc gia, tất
cả truyền thông đều để ý tới **** Người vợ tương lai của anh, cái này cũng có
liên quan đến cổ phiếu của tập đoàn...
Xem ra, anh cần phải nhanh chóng tìm được Kiều Vi, thì mới có thể giải quyết
được vấn đề nan giải này. Suy nghĩ đi suy nghĩ lại, bỗng nhiên điện thoại trong
tay anh vang lên, anh như thường ngày liếc nhìn màn hình, dư quang của anh cảm
giác được Ly Ly có chút hoảng hốt, liền cười trộm rồi nhận điện thoại: “Alo”
“Tổng giám đốc Cố, tôi đã tìm được người mà anh muốn tìm.”
“A! Cô ấy đang ở đâu?”
“Ngày hôm qua, cô ấy mới cùng Ngô Hữu Bình trở về nước, tối nay có một buổi đấu
giá thư họa để làm từ thiện, trong danh sách có tên hai người bọn họ.”
“Tốt! Tôi đã biết rồi.” – Mộ Bạch ung dung mà cúp điện thoại, mí mắt cũng không
nâng lên mà phân phó: “Mau chuẩn bị hai tấm thư mời cho buổi đấu giá thư họa
làm từ thiện vào tối này.”
Buổi đấu giá thư họa làm từ thiện? Anh tham gia làm cái gì? Được rồi, mặc dù
tập đoàn Cố thị làm từ thiện không ít, thế nhưng buổi đấu giá này không nhiều
người biết lắm, anh tại sao lại hứng thú muốn tham gia?
Ly Ly có lòng tốt nhắc nhở Mộ Bạch, buổi tối đã sắp xếp xong lộ trình: “Tổng
giám đốc, tám giờ tối nay đã có hẹn cùng phó tổng của tập đoàn Kỳ Lân.”
“Hủy bỏ” Mộ Bạch trực tiếp trả lời, sau đó lại vùi đầu vào đống tài liệu.
Ly Ly khó hiểu, tối nay có chuyện gì quan trọng sao?
Trước khi hết giờ làm việc, phòng làm việc yên tĩnh bỗng truyền đến tiếng gõ
cửa, quả thực kịp thời giải cứu tâm trạng đứng ngồi không yên của Ly Ly.
Một ngày này quả là làm cho Ly Ly buồn bực không yên, nhìn thấy sắp hết giờ
làm, ngay lập tức lại nhớ đến những khi cô cùng về với Mộ Bạch, cô liền cảm
thấy rất hồi hộp.
Bất quá, tối nay Mộ Bạch muốn tham gia buổi đấu giá từ thiện, cô sẽ phải về nhà
một mình, nhưng sau khi về nhà, đối diện với Mộ Bạch vẫn là có chút lúng túng.
Nếu không thì tối nay cô quay trở về nhà của cô vậy. Dù sao cũng đã 3 tháng cô
chưa có quay về, có lẽ bây giờ đã giống như một Bàn Ti động rồi.
Vừa nghĩ tới Mộ Bạch vô cớ, tự nhiên muốn tham gia vào buổi đấu giá, cô lại
thổn thức không yên, chung quy cảm thấy tối nay chắc canh sẽ xảy ra chuyện gì
đó.
Khi có tiếng gõ cửa, Ly Ly đứng dậy đi ra, vừa mở cửa chỉ nhìn thấy tiểu trợ lí
đang xách một cái túi đứng ở nơi đó.
“Cô làm cái gì vậy?”
Tiểu trợ lí ngẩn người, nghiêng người qua nhìn tổng giám đốc.
Mộ Bạch ngẩng đầu lên và hướng về phía bên này: “Là Tạ Phương sao? Vào đi.”
Đúng rồi, đây chính là tiểu trợ lí Tạ Phương.
Cô hướng về phía Ly Ly mập mờ cười, sau đó liền hướng đến tổng giám đốc mà đi
đến:
“Tổng giám đốc Cố, đây là vật mà ngài muốn.”
“Tốt! Cám ơn cô! Đặt lên bàn đi!”
Tạ Phương vừa nghe được tổng giám đốc khen mình, trong mắt đã tràn đầy tấm lòng
nhiệt huyết, nội tâm lang sói.
Gào khóc, tổng giám đốc khen mình a, thật là tốt!
“Khụ, khụ, cô có thể ra ngoài, giúp tôi đóng cửa lại.”
Tạ Phương lên tiếng đáp, sau đó liền đi ra ngoài, vừa đi vừa nở một nụ cười
rạng rỡ.
Ly Ly im lặng không nói gì, cô liếc nhìn đồng hồ, đã hết giờ làm, cô cũng nên
đi.
“Tổng giám đốc, đã hết giờ, tôi về trước.”
Cô chán nản mà đặt tay lên thanh cửa, lại nghe thấy tiếng Mộ Bạch từ đằng sau
vọng lại: “Tôi đã cho em về chưa?”
“Tổng giám đốc, còn có gì phân phó?” – Thái độ của Ly Ly rất tiêu cực, dù sao
bây giờ cũng hết giờ làm, anh ta cũng không dám làm gì mình
Mộ Bạch đi đến trước mặt cô, ném cái túi đến cho cô: “Mặc nó vào, buổi tối cùng
tôi tham gia buổi đấu giá từ thiện.”
Ly Ly len lén lẩm bẩm, tại sao lại muốn cô đi theo anh đến buổi đấu giá?
Mộ Bạch giống như nghe được Ly Ly oán thầm, mặt lạnh hừ nhẹ: “Em cho rằng em
chỉ cần làm một thư kí tốt thôi sao, ít nói nhảm, mau thay quần áo.”
Lời nói của anh lạnh nhạt, làm cho lòng của Ly Ly cảm thấy có chuyện gì không
đúng cho lắm,.
Cô cố nén tủi thân, hít mũi một cái: “Anh ở đây làm sao tôi thay được? Tôi đi
đến phòng vệ sinh.”
Mộ Bạch khinh bỉ nắm lấy cánh tay của cô, thanh âm vang lên bên tai: “Ở nơi này
thay, tôi cũng không phải là chưa có xem qua, em nói, trên người em có chỗ nào
mà tôi chưa từng hôn qua...”
Lời nói nhỏ nhẹ, cô cảm thấy, Mộ Bạch ở đằng sau đang kéo cái váy của cô. Thân
thể cô cứng đờ, trái lại làn da lại có một chút nhạy cảm.
Cái nút thắt trên vai cô đã bị cởi ra, cái váy trực tiếp rơi thẳng xuống mặt
đất, Mộ Bạch từ trong túi ra một bộ lễ phục màu đỏ, giống như đang đùa nghịch một
con búp bê không khút chút nào, lấy cái váy chụp từ trên đầu của cô...
Bàn tay lạnh lẽo của anh thỉnh thoảng chạm vào lan da nóng bỏng của cô, làm cho
tâm của Ly Ly cũng dâng trào một ngọn sóng.
Cuối cùng, Mộ Bạch chậm rãi kéo khóa lên, trầm giọng, mị hoặc mà nói: “Tối nay,
em nhất định là người con gái xinh đẹp nhất.”
Tay của anh giơ lên, mái tóc của Ly Ly bung xỏa ra, thả trên vai, anh ngửi
ngửi, hơi thở anh tràn ngập một vị quen thuộc... Trong 3 tháng, mùi vị này vẫn
luôn ở bên cạnh anh.