Cuộc họp kéo dài đến 3
giờ. Trong thị trường thương nghiệp ngày nay thì trước tiên là phải tuyên
truyền, đến giai đoạn giữa thì đưa vào kinh doanh và cuối cùng là thời kì cuối
của cuộc hợp tác, mỗi một chi tiết đều phải được bàn bạc rõ ràng.
Vào những năm gần đây kinh tế địa ốc thay đổi nhanh chóng, mỗi bước thực hiện
kế hoạch đều đòi hỏi sự cẩn thận. Hợp tác là một quá trình cùng nhau đảm nhận
những nguy hiểm nhưng một khi hoàn thành tốt dự án thì cả đôi bên đều có lợi.
Trần Xương Kiệt biểu hiện rất rõ ràng, vì muốn đào tạo con trai của mình, ông
đã rút khỏi dự án này mà giao tất cả cho Trần Tân Lương phụ trách.
Việc hợp tác quan trọng như thế này, nếu như đã giao cho Trần Tân Lương thì
khỏi nói cũng biết, anh ta nhất định sẽ người thừa kế của Trần Xương Kiệt.
Cố Mộ Bạch và Quý Ly Ly đồng thời ý thức được điểm này, lời nói của họ cũng trở
nên cẩn thận và khiêm nhường đối với Trần Tân Lương.
Cuộc họp còn chưa kết thúc, Trần Xương Kiệt lại nói là có một số việc bận cần
phải đi trước. Chỉ còn Trần Tân Lương ở lại cùng với hai người bọn họ tiếp tục
họp. Cố Mộ Bạch nghĩ rằng, nếu sau này Trần Tân Lương trở thành người thừa kế
của Trần Xương Kiệt thì sẽ là một đối thủ cạnh tranh lớn mạnh.
Ngay cả Quý Ly Ly cũng hiểu được, bên ngoài luôn có tin đồn là anh ta chỉ là
Trần quản lí trên danh nghĩa, bây giờ cư nhiên lại có thể thay thế Chủ tịch
Trần tiếp nhận dự án hợp tác lần này. Những kiến thức mà anh ta có được cũng
không phải trong một sớm một chiều.
Anh ta là một nhân tài.
Cuộc họp vừa kết thúc, Trần Tân Lương chủ động đứng lên, đi lại và kéo ghế cho
Quý Ly Ly, mỉm cười nói với Quý Ly Ly:
“Quý Ly Ly tối nay có rảnh không? Không biết tôi có thể vinh hạnh mời cô đi ăn
một bữa chứ?”
“Tối nay?” Quý Ly Ly có chút ngoài ý muốn.
Vào buổi tối, cô thường ngày chỉ có duy nhất hai việc để làm, một là tăng ca ở
công ty để làm thêm việc, hai là làm việc ở nhà. Những năm gần đây, cuộc sống
của cô cơ hồ đều liên quan đến Cố Mộ Bạch. Vô luận bất cứ cái gì cũng chỉ làm
việc mà thôi.
“Đúng vậy, cứ coi như là cô cảm ơn tôi bởi vì tối qua tôi đã đưa cô về.”
Quý Ly Ly bật cười: “Anh đã đưa tôi về nhà, tôi nên mời anh mới phải, tối
nay...”
“Tối nay tôi đã hẹn cô ấy.”
Quý Ly Ly nghe thấy tiếng trả lời, quay sang thì thấy Cố Mộ Bạch đang đứng phía
bên phải của cô. Anh dường như muốn nói với Trần Tân Lương “Tối nay cô đã có
hẹn với anh ta.”
Quý Ly Ly kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt của cô như muốn nói: Anh đã hẹn tôi khi
nào?
“Chẳng lẽ cô không nhớ rõ, không phải sáng nay tôi đã hẹn cô tối nay đến quán
bar để nói về một chuyện.” Miệng của Cố Mộ Bạch mỉm cười nhưng Quý Ly Ly nhìn
thấy trong ánh mắt của Cố Mộ Bạch lại không có một tia ấm áp.
Đi đến quán bar để nói chuyện,... Cô nghĩ đi đến đó tra khảo cô cũng không khác
mấy.
Huyệt thái dương của cô rối loạn, nhưng lại không thể tìm cớ để từ chối người
đàn ông đang đứng trước mặt cô, cô nghĩ Cố Mộ Bạch muốn hỏi cô về tung tích của
Kiều Vi. Thật là một khó khăn không nhỏ.
Ai ngờ, lời nói của Cố Mộ Bạch cũng không làm Trần Tân Lương lay chuyển, anh ta
thuận miệng nói: “Chủ tịch Cố đã hẹn Thư kí Quý đến quán bar để bàn luận một
chuyện... Là về việc công hay việc tư??”
Hai người nghe vậy đều sửng sốt, Cố Mộ Bạch suy nghĩ một chút rồi nói: “Là
chuyện riêng.”
“Vậy tôi cũng hẹn Quý Ly Ly về chuyện riêng, nếu hai người chúng ta đã cùng
hẹn, tôi cũng không ngại cùng hai người đến quán bar để nói chuyện.” Trần Tân
Lương cố tình nhấn mạnh hai chữ “nói chuyện”. Cố Mộ Bạch nhíu mi, Trần Tân
Lương lại nói tiếp: “Như vậy thì Quý ly Ly, vào 8 giờ tối, tôi sẽ gặp cô ở quán
bar.”
“...” Từ đầu đến cuối Quý Ly Ly cũng chưa từng đáp ứng người nào, thế nhưng tại
sao hôm nay hai người họ lại cùng muốn hẹn cô? Ánh mắt của cô bất đắc dĩ nhìn
về phía Cố Mộ Bạch, nghĩ muốn hướng anh cầu cứu, nhưng chỉ nhận được sự thờ ơ
của anh.
Ánh mắt của anh như có thuốc độc, che giấu đi sát khí của mình.
Người của Quý Ly Ly lạnh đến run người, chỉ có thể đáp ứng.