Tổng Giám Đốc Lừa Đảo

Chương 18



Lôi Ai Sâm thất vọng ngồi trong phòng làm việc nhìn về phía nhà trọ đối diện.

Mấy năm nay nhà trọ đó đổi không ít người thuê là các cô gái đến từ rất nhiều nơi.Họ cũng thích mở cửa sổ ra, phần lớn cũng trồng hoa ở bên cửa sổ giống như Quan Ngân Hà năm đó.

Nhưng họ không phải cô, không phải cô gái xa hắn bốn tháng ngoan cố không chịu đến Pháp thăm hắn.

Ngay cả khi hắn cố ý tìm Hoàng Dục mua đồ cổ, cố gắng dụ dỗ cô đi theo Hoàng Dục tới làm phiên dịch mấy ngày cô cũng không chịu xuất hiện.

Cô giống như muốn hắn nhớ cô. Cô nàng này thật quá đáng.

Đã hơn bốn tháng,nếu như không phải do hắn quá bận rộn nhất định hắn sẽ bay đến Đài Loan đưa cô về Pháp không bao giờ để cô rời đi nữa.

“Thưa tổng giám đốc, Cô Âu Dương đang chờ ở bên ngoài.” Thư ký riêng báo cáo cắt đứt suy nghĩ của hắn.

“Để cô ấy vào đi.”Âu Dương Minh Lệ giúp hắn không ít việc, từ lần đầu tiên giúp hắn đến Đài Loan tìm Quan Ngân Hà, sau đó khi Quan Ngân Hà tới Pháp thì cũng do cô ta thay hắn mua quần áo cùng phụ kiện tặng cho Quan Ngân Hà, ngay cả bây giờ hắn bận việc không thể đến Đài Loan gặp Quan Ngân Hà cô cũng giúp hắn, thật là một nhân viên xuất sắc.

“Chào tổng giám đốc.” Vóc người nhỏ nhắn, diện mạo xinh đẹp, Âu Dương Minh Lệ nhanh chóng đi vào phòng làm việc.

Cô mặc đồ công sở màu xám, trong ngực ôm đầy giấy tờ, xem ra lần này cô đến báo cá tiến độ chuẩn bị tương đối đầy đủ.

“Để giấy tờ xuống trước đi, ngồi đi, chúng ta còn nhiều thời gian,từ từ thảo luận.” Hắn đi từ bàn làm việc tới ý bảo Âu Dương Minh Lệ đến ghế sa lon ngồi cho thoải mái.

Khi Âu Dương Minh Lệ để xấp tài liệu xuống thì thư ký bưng hai tách trà vào.

“An Thúy, cảm ơn.” Cô thân thiện nói với đồng nghiệp.

Âu Dương Minh Lệ rất cảm kích vì Lôi Ai Sâm đã trọng dụng cô, mặc dù lúc bắt đầu là giúp tổng giám đốc xử lý chuyện riêng với cô Quan Ngân Hà, nhắc lại có vẻ không quang minh chính đại, chỉ là khi có bất kỳ cơ hội nào cô đều sẽ toàn lực ứng phó, vì muốn mở rộng sự nghiệp của mình.

“Đừng khách khí.” An Thúy thấy Âu Dương Minh Lệ thì vui mừng.

Khi An Thúy rất nhanh rời khỏi phòng làm việc thì Lôi Ai Sâm ngồi đối diện với Âu Dương Minh Lệ, mở tài liệu trên bàn ra xem.

“Bắt đầu đi.” Hắn ra ý cho Âu Dương Minh Lệ.

Nhận được chỉ thị cô ta nghiêm túc báo cáo.

Thật ra thì trong lòng Âu Dương Minh Lệ có chút khẩn trương, không biết tổng giám đốc có hài lòng không? Bởi vì cô ta muốn mượn cơ hội này biểu hiện thật tốt, tìm cơ hội để tổng giám đốc cho phụ trách công việc tại Đài Loan, cô ta hy vọng có thể làm việc tại chính nơi mình được sinh ra mà không phải rời xa quê hương.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Âu Dương Minh Lệ báo cáo gần bốn mươi phút, báo cáo hoàn chỉnh khiến Lôi Ai Sâm không ngừng gật đầu, hắn không ngờ Âu Dương Minh Lệ lại xử lý công việc hoàn thiện như vậy

Nghe báo cáo cặn kẽ xong Lôi Ai Sâm nở nụ cười.

“Cô Âu, cô có đồng ý làm quản lý dự án lập chi nhánh ngân hàng tại Đài Loan không? Tôi nghĩ cô là người thích hợp.” Hắn nhàn nhã bưng tách cà phê lên uống, nói ra quyết định của hắn.

Âu Dương Minh Lệ khiếp sợ nhìn Lôi Ai Sâm,cô ta không nghĩ tới có cơ hội tốt như vậy.

“Cám ơn tổng giám đốc, tôi đồng ý nhận công việc này! Tôi nhất định sẽ dốc sức, tuyệt đồi không làm tổng giám đốc thất vọng.”

Cô ta cao hứng muốn kêu to nhưng ngại vì bây giờ không thích hợp, không thể làm gì khác hơn là đè nén lại niềm vui mừng này vào lòng.

“Đừng vui mừng quá sớm vì sẽ rất bận rộn, cô phải chuyên tâm chuẩn bị.” Không phải là Lôi Ai Sâm ích kỷ, thật sự là hắn muốn có thời gian riêng một chút cho nên hắn tính toán tương lai để giám đốc điều hành quản lý công ty chính, chi nhánh tại Đài Loan do Âu Dương Minh Lệ phụ trách.

Đương nhiên rồi, ở phương diện toàn diện hắn tuyệt đối không bạc đãi những trợ thủ đắc lực này.

“Tôi biết rồi, tương lai dù có bận thế nào tôi cũng nguyện ý cống hiến cho công ty hết mình.” Âu Dương Minh Lệ vui đến nỗi muốn nhảy cẩng lên, cô ta cười đến vui vẻ, một vẻ đẹp tự nhiên.

Lôi Ai Sâm nhìn cô ta khẽ than thở trong lòng.

Có nhiều lần hắn thấy Quan Ngân Hà kiều diễm động lòng người như vậy.

Đã bốn tháng hai mươi bảy ngày rồi.

Cầm chìa khóa nhà trọ lần trước Lôi Ai Sâm đến Đài Loan đưa cho, Quan Ngân Hà mặc áo khoác màu đen, chân đeo giày, tay cầm hành lý vừa đến Paris, cô nhanh chóng đi tới nhà trọ của Lôi Ai Sâm.

Ở Paris hắn có ba chỗ ở, một là nhà bố mẹ chỉ là hắn ít khi về, nơi khác chính là tiệm cơm Hoa Hồng còn có căn nhà hai tầng này.

Ở đây giao thông thuận lợi, hoàn cảnh nhà trọ rộng rãi là chỗ hắn thường ở nhất, bình thường hắn sẽ ở nhà trước mấy phút trước khi đi làm.

Xa nhau gần năm tháng rốt cuộc hoàn thành công việc, tạm thời dừng công việc buôn bán lại sau này cô có thể ở bên cạnh Lôi Ai Sâm.

Về sau cô có thể ở cùng với hắn,bất kể hắn ở Đài Loan hay Paris hoặc là nơi khác, cô đều sẽ ở bên cạnh hắn.

Cô mở cửa thuận lợi đi vào nhà.

Hắn chưa có về nhà, bên trong nhà tối đen như mực, chỉ có chút ánh sáng chiếu vào qua ô cửa kính không kéo rèm để cô có thể đi lại.

Tốn chút thời gian thích ứng với bóng tối cô thật vất vả mới sờ được trên mặt tường nhìn thấy bàn phím hình bầu dục, phía trên có không ít nút ấn còn có một màn LCD nhỏ.

Cô nghiên cứu một lát tìm được công tắc đèn, nhẹ nhàng ấn một cái, đèn trần trong phòng khách cùng toàn bộ đèn trong nhà đều sáng lên vô cùng ấm áp.

Cô lại nhẹ nhàng ấn vào một công tắc khác.

Trong nháy mắt đèn thủy tinh trong nhà sáng chói, rèm cửa tự động đóng lại, âm nhạc cũng tự động mở, sau đó phát ra khúc biến tấu saxophone.

Khi tiếng nhạc vang lên trần nhà cũng chuyển sang màu xanh dương, bên trong phòng nháy mắt biến thành một không gian khác.

“Oa! Thật là vui!” Không nghĩ tới Lôi Ai Sâm có sở thích như vậy, tất cả đồ dùng trong nhà đều được thiết kế cao cấp, ánh sáng trong phòng sẽ biến hóa theo tiếng nhạc. “Nếu minh biết chỗ này hay như vậy mình đã sớm đến.”

Cô vui vẻ đi lại trong phòng một vòng, đi tham quan hết phòng khách, phòng ăn, phòng tập thể dục cùng phòng thể dục sau đó đi lên lầu.

Lầu hai có phòng khách cùng với một phòng thay quần áo và phòng ngủ, phòng đọc sách ấm áp, mỗi không gian đều vô cùng rộng rãi thoải mái.

Quả thật rất hấp dẫn.

Quan Ngân Hà chạy xuống lầu đem hành lý đưa lên lầu hai, vui vẻ chạy vào phòng tắm trong phòng ngủ ngâm mình trong bồn tắm.

Tắm đến khi toàn thân thơm ngào ngạt sau đó bôi kem dưỡng da, sấy khô mái tóc dài, cô quyết định tối nay cho Lôi Ai Sâm một bất ngờ lớn.

Hắn nhất định sẽ bị hù sợ bởi vì lần này cô giữ bí mật khi đến Paris, chưa từng cho hắn biết.

Cô hoàn thành tất cả công việc, bây giờ chỉ chờ anh về nhận món quà đặc biệt là cô.

Quan Ngân Hà mặc áo lót hấp dẫn, mặc áo ngủ màu đen của Lôi Ai Sâm chạy xuống tắt tất cả đèn, quay lại ngồi trên ghế sa lon ở lầu hai, lẳng lặng chờ tiếng mở cửa ở dưới.

Cô tràn đầy vui mừng chờ đợi, khuôn mặt xinh đẹp mỉm cười hạnh phúc.

Mười giờ tối Lôi Ai Sâm mở cửa chính vào nhà, theo thói quen mở đèn trong phòng khách, điều chỉnh độ sáng thích nhất.

“Xin lỗi, làm phiền cô vào chờ một chút, tôi lên phòng lấy đồ đưa cho cô, cô đừng khách khí.” Phía sau hắn có một người khác đi theo,người đó chính là Âu Dương Minh Lệ.

Tối nay tổng giám đốc mời cô ta ăn tối, sau khi kết thúc bữa ăn tối, cô ta giúp tổng giám đốc đi chọn một vài bộ quần áo cùng phụ kiện, những thứ này tổng giám đốc muốn sau khi cô ta về Đài Loan thì đưa cho cô Ngân Hà.

Trừ tối nay ở ngoài mua quần áo, tổng giám đốc muốn nhờ cô ta đưa một món trang sức kim cương cho Ngân Hà, đây chính là cơ hội may mắn cô ta được bước vào nhà tổng giám đốc.

“Được, cảm ơn tổng giám đốc.” Âu Dương Minh Lệ không dám đi lung tung, cô ta nhàn nhã ngồi ở ghế sa lon, giương mắt nhìn căn phòng thiết kế đơn giản.

Vốn dĩ Lôi Ai Sâm muốn đi thẳng lên lầu nhưng đột nhiên phát hiện hắn nên đi lấy nước cho Âu Dương Minh Lệ trước, vì vậy hắn bước vào phòng bếp, hoàn toàn không chú ý đến cơ thể mảnh khảnh đứng ở lầu hai.

“Cô muốn uống gì không? Nước cam được không?” Giọng nói trầm thấp của hắn truyền đến từ phòng khách.

Âu Dương Minh Lệ vội vàng chạy vào phòng bếp khẩn trương nhìn tổng giám đốc mở tủ lạnh rót nước cho cô “Tổng giám đốc để tôi tự rót là được.”

“Đừng khách khí, bây giờ cô cũng đừng gọi tổng giám đốc, lúc tan làm rồi không nên gọi khách sáo như vậy.”

“Được, tổng giám đốc.......Không! Không! Ngài Lôi Ai Sâm.” Âu Dương Minh Lệ lúng túng, không tự nhiên kêu tên tổng giám đốc.

“Như vậy tốt hơn nhiều.” Lôi Ai Sâm mỉm cười gật đầu.

Trong phòng bếp truyền đến tiếng nói chuyện. Bởi vì tâm tình khá tốt nên Lôi Ai Sâm luôn nở nụ cười mà Âu Dương Minh Lệ lúng túng không biết làm sao chỉ biết phối hợp cùng Lôi Ai Sâm.

Bỗng dưng trên lầu truyền đến tiếng vỡ vụn.

Mặt Lôi Ai Sâm liền biến sắc.

“Âm...âm thanh gì?” Có ăn trộm sao? Âu Dương Minh Lệ hoảng sợ.

“Cô đợi ở đây, đóng tất cả cửa lại.” Khẩn trương giao phó xong hắn xoay người ra khỏi phòng bếp chạy như bay lên lầu.

Chết tiệt! Không nghĩ tới hắn tốn nhiều thời gian lắp đặt thiết bị bảo vệ cao cấp thế nhưng một chút tác dụng cụng không có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.