Lôi Ai Sâm lại đi dự tiệc, tối nay rốt cuộc hắn đã được gặp mặt Allen như ý muốn.
Cô ấy là một cô gái đoan trang, so với trong tưởng tượng của hắn là một tiểu thư hoàn toàn khác nhau, không kiêu căng, tính cách khá nhã nhặn.
Hắn nghĩ nửa đời còn lại chung sống với Allen cảm giác rất thú vị, ít nhất cô không phải phụ nữ khó có thể đối phó.
“Ngài Lôi, rất xin lỗi đã quấy rầy ngài, không biết tối nay ngài cảm thấy thú vị chứ?” Khi Lôi Ai Sâm đứng cạnh cửa sổ nhìn Paris về đêm liền có giọng phụ nữ cắt đứt suy nghĩ của hắn.
Hắn cầm sâm banh khẽ quay người lại, bóng dáng tao nhã ngượng ngùng cùa Allen lọt vào mắt hắn.
“Thì ra là cô Cát, thật vui vì tối nay có thể nói chuyện với cô.” Lịch sự nở nụ cưới trên mặt, dáng người hắn dưới bóng đèn thủy tinh hết sức mê người.
“Ngượng quá, xem ra tôi đãi khách không tốt, cha tôi dạy nếu muốn làm chủ nhân
của buổi tiệc phải làm cho khách vui nhưng lại để cho ngài Lôi đứng cô
đơn trước cửa sổ, tôi thật thất bại.” Đây chỉ là cớ để đến gần hắn, thật ra lần đầu tiên nhìn thấy Lôi Ai Sâm thì Allen đã có thiện cảm.
Khi cô nói cảm giác trong lòng cho mẹ cô nghe thì mẹ cô khích lệ cô chủ động tới gần hắn, bởi vì hắn tuyệt đối là đối tượng đáng giá để qua
lại.
“Đừng nói vậy, cô làm rất tốt. Tôi chỉ là không thể đến gần nữ chủ nhân buổi tiệc mà ảo nảo mới núp bên cửa sổ nghĩ cách.”
Lời của hắn khiến Allen khẽ cười, nụ cười của cô hết sức nhẹ nhàng.
“Ngài Lôi nếu ngài rảnh mẹ tôi muốn mời ngài đến vườn hoa tham quan một chút.” Tính hài hước của hắn khiến Allen càng thêm có thiện cảm, việc mẹ muốn mời hắn là khảo ngiệm đầu tiên.
“Tôi rảnh, cám ơn tiểu thư đã cho tôi cơ hội tốt như vậy.” Lôi Ai Sâm mỉm cười đồng ý.
Hắn biết tối nay hắn cho mẹ con cô ấy ấn tượng tốt, củng đại biểu rằng hắn phải nắm lấy cơ hội lần này, biểu hiện thật tốt.
Lôi Ai Sâm giống như người biểu diễn trên sân khấu, tính hài hước thành công lấy được lòng của hai mẹ con Allen.
Một đêm ngắn ngủi, hắn khiến tầm mắt chú ý của Allen đặt trên người hắn, hơn nữa đồng ý ăn tối với hắn vào hôm sau.
“Ngủ ngon, đi đường cẩn thận.” Khi bữa tiệc kết thúc, Allen đưa hắn đến cửa phòng tiệc, mang theo vài phần ngưỡng mộ nhìn hắn.
“Ngủ ngon.” Hắn mỉm cười với cô, nụ cười làm cô mê hồn. “Ngày mai đúng giờ tôi sẽ qua đón cô.”
Lúc này hắn nên nâng tay trao cho cô một nụ hôn tạm biệt, nhưng hắn không làm như vậy chỉ mỉm cười nhìn cô.
“Được.” Dựa vào sự dè dặt của con gái cô chỉ lẳng lặng nhìn hắn rời đi, cố gắng che giấu mất mát trong lòng.
Lôi Ai Sâm lên xa rời đi, nụ cười trên mặt trong nháy mắt ngưng ở khóe miệng, vẻ mặt cảm giác như thở phào nhẹ nhõm.
Tháo cà vạt, bỏ đi tây trang, hiện tại hắn cần không gian để thở.
Hạ cửa sổ xuống, để làn gió đêm quét qua khuôn mặt, trong đầu hắn là
hình dáng Allen nhưng lại khát vọng đến bóng dáng xinh đẹp của Quan Ngân Hà.
Cô chưa gọi điện thoại cho hắn, hắn chỉ có thể thông qua
màn che cửa sổ trong phòng làm việc mà lén nhìn cô, không cách nào đến
gần cô. Đúng lúc Lôi Ai Sâm đang ngồi suy tư phía sau xe thì điện thoại
trong túi áo vang lên.
Hắn thong thả lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra, liếc nhìn số điện thoại lạ trên màn hình, cau mày nhận điện thoại.
“Alo!” Giọng nói mệt mỏi.
“Xin chào, Có phải Lôi Ai Sâm không? Tôi là Quan Ngân Hà, anh còn nhớ tôi không?” Đầu kia chần chờ mấy giây, giọng nói thanh thúy làm người ta kích động.
“Xin chào!” Trong nháy mắt tinh thần uể oải biến mất, hắn thay đổi tư thế ngồi, ngồi chỉnh chu trên ghế “Cô Quan, cuối cùng thì cô cũng gọi điện thoại cho tôi.”
Hắn chờ cuộc điện thoại này mười hai ngày.
“Để anh chờ lâu sao? Thật xin lỗi đã khiến anh phải đợi.” Thật ra thì nếu như không phải thầy giáo yêu cầu cô lấy thiết kế tây
trang dành chon am giới làm thiết kế chính, tham gia trình diễn các bản
thiết kế mới của sinh viên thì cô sẽ không tìm hắn. “Đúng rồi, tôi muốn hỏi anh tối mai có rảnh hay không? Tôi muốn mời anh đi uống cà phê, anh có thể nể mặt không?”
Uống cà phê chỉ là cái cớ, cô muốn hỏi hắn có thể làm model tạm thời cho cô được không.
“Xin lỗi, tối mai tôi tăng ca, sợ rằng không rảnh.” Trước đó hắn đã hẹn ăn tối với Allen, chuyện này không thể thay đổi, bởi vì hắn không muốn bỏ lỡ mối quan hệ với Allen. “Có thể thay đổi thời gian được không?” Nhưng hắn cũng không muốn bỏ qua cơ hội gặp mặt Quan Ngân Hà.
“Tối mai tôi không rảnh, để tôi xem một chút có thể hẹn vào lúc nào…….” Quan Ngân Hà kẹp điện thoại giữa lỗ tai và bả vai, khuôn mặt thất vọng
nhìn lịch làm việc. Trừ tối mai rảnh rỗi, bốn ngày sau cô cùng anh chị
khóa trên tham gia buổi lễ của hội sinh viên.
“Hiện tại tôi rảnh, cô thì sao?” Nghe thấy cô chần chờ, Lôi Ai Sâm quyết định thật nhanh.
Hắn không thể chờ đợi đến lúc có thể gặp cô, bây giờ là cơ hội tốt nhất.
“Bây giờ?Không muộn quá chứ?” Lịch làm việc rơi xuống mắt cá chân, cô quay đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
“Bây giờ tôi đang ở gần phố XX, còn cô?Nếu như cô ở xa, vậy chúng ta
hẹn gặp vào hôm khác, nếu cô ở gần, tôi không ngại đi đón cô, sau đó đến tiệm cà phê.” Hắn biết rõ cô đang ở sau trụ sở ngân hàng, cho
nên cố ý nói tên một con đường gần đó, để cho cô không cách nào từ chối
yêu cầu gặp mặt hắn.
“Thì ra chúng ta ở gần nhau như vậy!” Chỗ hắn ở chỉ cách chỗ cô ở ba con phố mà thôi. “Được rồi, vậy anh đến đón tôi, tôi ở tại đường xx phố xx, tôi sẽ ở dưới lầu chờ anh.” Quan Ngân Hà không nghi ngờ gì liền đồng ý.
Sauk hi cúp điện thoại, cô nhanh chóng chạy vào phòng thay quần áo, mặc quần áo đơn giản cùng áo len đen, sau đó đi bốt ngắn, một thân xinh đẹp đi xuống lầu.
Về phần Lôi Ai Sâm, hắn nói tài xế đi taxi về, hắn tự mình lái xe đến chỗ hẹn với Quan Ngân Hà.
Quá sốc rồi!
Lôi Ai Sâm lại lái xe đến đón cô.
Quan Ngân Hà đứng bên xe, không dám tin dụi mắt, muốn xác định xem mình có hoa mắt hay không?
Hắn cũng chỉ là một nhân viên ngân hàng nhỏ, làm sao có thể mua được
chiếc xe đắt tiển lại nổi tiếng này? Tiển lương của hắn chỉ sợ ngay chỉ
có một bánh xe cũng không mua được.
“Kinh ngạc đúng hay không?” Hắn xuống xe, đứng bên cạnh cửa xe, dáng vẻ của hắn nhìn ra có mấy phần sang trọng. “Đừng kinh ngạc quá, đây là xe của công ty, hôm nay tôi làm tài xế, chở cấp trên đi tham gia bữa tiệc còn đưa ông ấy về.”
Bộ quần áo rất thích hợp với dáng người của cô, làm cho các đường cong của cô càng thêm mê người, càng nhìn càng xinh đẹp.
“Ừ, đúng là dọa tôi sợ, tôi mới vừa tưởng rằng xe này là của an! Thật ra thì nói là xe của anh thì cũng không sao.” Khí chất của hắn làm cho người ta có cảm giác cao quý. “Anh thật sự muốn dùng chiếc xe này chở tôi đi? Không cần đâu! Tôi thấy
chúng ta đi bộ thì tốt hơn, đến quán gần đây ngồi một chút, không cần
phải đi chiếc xe này đi rêu rao bên ngoài.”
Cô thật khác người, hoàn toàn không phải người muốn mượn cơ hội ngồi xe sang đi ra ngoài để nổi tiếng.
“Được rồi, đợi tôi đậu xe, chúng ta đi bộ ra.” Ấn tượng tốt của hắn đối với cô lại tăng thêm một chút.
Nhanh chóng đậu xe xong, hắn khoác áo khoác, bước chậm bên cạnh cô trên đường.
Ở chung một chỗ với cô hắn cảm thấy rất thoải mái, xô xinh đẹp làm cho hắn càng thêm mê hoặc.
“Tìm tôi có chuyện gì không?” Dừng lại ở đầu phố, hắn quay lại nhìn cô.
“Tôi muốn vẽ anh, dựa vào anh đễ thiết kế trang phục cho buỗi biểu diễn cuối tháng, cho nên phải hói ý kiến và sự đồng ý của anh.” Cô đưa bản vẽ trong tay ra, đó là bản nháp thiết kế lần trước cô vẽ cho hắn lúc hai người đi uống cà phê.
“Không thể nào? Cô có ý đồ nên mới gọi điện cho tôi?” Không phải là hắn quá hấp dẫn làm mê hoặc cô.
Một hồi thất vọng tràn ra khuôn mặt, ánh mắt của hắn làm Quan Ngân Hà đau lòng.
“Tôi quyết định tương đối vội, lúc trước muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng vẫn không có thời gian…….” Cô cúi đầu thật thấp, nói xong chột dạ.
“Xin lỗi, tôi không đồng ý.”
Giọng nói lạnh lùng truyền đến từ đỉnh đầu.
Cơ thể mảnh khãnh khẽ đông cứng, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt màu tro xám của hắn “Anh nói gì?”
Đột nhiên hắn nói những lời này là cự tuyệt lời đề nghị của cô sao?
“Tôi không cách nào tiếp nhận cô chỉ vì tôi có giá trị lợi dụng mà đến gần
tôi, nếu cô có mục đích này, vậy tôi cự tuyệt giúp cô chuyện này.” Hắn xoay người đi về phía hắn vừa dừng xe, rõ ràng cuộc hẹn tối nay chấm dứt.
Quan Ngân Hà vội vàng quay đầu đuổi theo, nắm tay áo sơ mi hắn.
“Thật xin lỗi, tôi thật lòng xin lỗi. Tôi biết rõ lợi dụng bạn bè như
vậy là không đúng, nhưng tôi thật sự cần anh làm người mẫu, bởi vì bây
giờ tôi có rất nhiều cảm hứng, trừ anh ra sợ rằng không còn ai có thể
làm người mẫu cho tôi, để cho tôi thiết kế những điều mà tôi muốn diễn
đạt.”
“Vậy sao?” Bước chân của hắn bỗng dừng lại, cô đụng vào lưng hắn. “Nói cách khác, cô không còn ai khác có thể giúp cô chuyện này?”
Xoay người nhìn cô đáng thương xoa lỗ mũi, nhất thời đau lòng cùng một kế hoạch xảo trá được hình thành trong lòng hắn…….
“Ừ, trừ anh ra không còn ai khác.” Nếu hắn thật sự quay đầu đi như vậy, vậy thì cô nguy to rồi.
“Vậy cũng được, nếu không thể không là tôi, vậy thì dù sao tôi cũng phải đồng ý.” Nhưng hắn đồng ý là có điều kiện.