Nhạc Tuyên lần nữa tỉnh lại, đã phát hiện mình đang ở trong bóng tối, sau gáy ẩn ẩn đau.
Đôi tay bị trói sau người, cổ chân cũng bị cột lại với nhau. Ra sức giãy giụa, lại không có tác dụng gì.
Cậu chỉ nhớ rõ, sáng nay theo thói quen ra cửa vứt rác, mới vừa đi đến dưới lầu mở cổng, sau đầu liền chấn động, mất đi ý thức.
Ở Nhạc thị nhiều năm, Nhạc Tuyên không dám nói mình chưa từng đắc tội ai, nhưng có thể đắc tội đến mức bắt cóc mình, thật đúng là không có.
"A, nhanh như vậy đã tỉnh rồi!". Giọng một người đàn ông vang lên, Nhạc Tuyên cảm thấy đã từng nghe qua ở đâu rồi, nhưng nghĩ không ra.
"Đây là đâu?"
"Đây là nơi nào không quan trọng, quan trọng là đợi lát nữa bọn tao sẽ đem mày đi đâu!". Người đàn ông phất phất tay, "Các người đem hắn khiêng lên xe đi!".
Nhạc Tuyên cau mày không động đậy, tùy ý người ta di chuyển mình.
Hình như là một chiếc xe nhỏ, tiếng động cơ đặc biệt vang vọng.
Nhạc Tuyên nhắm hai mắt, âm thầm nhớ kỹ lộ tuyến xe đi qua.
Con đường lâu năm không được tu sửa, vài lần đều thiếu chút nữa xóc nảy làm Nhạc Tuyên văng từ trên ghế xuống. Mà càng đi, tốc độ xe càng chậm lại.
Lúc trước xung quanh còn có âm thanh của vài chiếc xe khác, hiện tại chỉ còn lại một tiếng xe.
Thân mình không ngừng lay động theo xe, đột nhiên thắng gấp, Nhạc Tuyên cả người từ trên ghế sau lăn xuống. Người ngồi trước không ngừng mắng mỏ, mà Nhạc Tuyên chỉ cảm thấy một trận choáng váng, lại hôn mê bất tỉnh.
***
Cho dù là hôm qua Nhạc Tuyên không để ý tới mình, Viên Hàm Vũ cũng không thấy nôn nóng như hiện tại.
Vốn tưởng rằng người chỉ là đi ra ngoài khuây khỏa, nhưng ở nhà chờ mãi chờ mãi không thấy người quay lại, nhiều lần gọi điện thoại lại phát hiện di động nằm trên sô pha. Viên Hàm Vũ lúc này mới phát hiện chuyện có chút không đơn giản như mình tưởng tượng.
Di động bị Viên Hàm Vũ nắm chặt trong tay không ngừng bật lên rồi lại tắt, mỗi lần ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân và tiếng thang máy, Viên Hàm Vũ đều hy vọng người đến là Nhạc Tuyên.
Tin nhắn của Tần Tân Vinh làm anh đặc biệt để ý, mà ngay lúc này Nhạc Tuyên biến mất, nhìn thế nào cũng đều thấy có thiên ti vạn lũ liên quan. Viên Hàm Vũ trước nay không cho rằng Tần Tân Vinh là người tốt, lần trước chuyện Ngọc Ban Chỉ đối phương cũng không dễ dàng buông tha mình như vậy.
Không biết lần thứ mấy kéo bức màn ra, dưới lầu vẫn không có thân ảnh của Nhạc Tuyên. Do dự một lát, Viên Hàm Vũ vẫn quyết định thu thập một vài thứ đi tìm người.
"Tiểu Tuyên ngươi như thế nào còn ở đây vậy!". Tần Thư vừa nghe tin liền chạy tới trước mặt Nhạc Tuyên, mặt mang vẻ hiền từ nói: "Lão gia bọn họ đều đã đi gặp Hoàng Thượng rồi!". Tần Thư cũng không phải là chính thất, việc gặp mặt Hoàng Thượng này, nàng cũng không thể đi theo cùng, chỉ có thể bị đưa tới hoa viên bên cạnh.
Tiểu Nhạc Tuyên thở hổn hển, giãy giụa từ trong ngực Tần Thư xuống: "Con vừa rồi đi nhà xí, trở về đã không thấy tăm hơi của bọn họ!". Giọng nói non nớt mang theo một tia ủy khuất, chính cậu cũng không biết như thế nào, đã nói là đợi ở bên ngoài, kết quả đến lúc cậu đi ra đã không thấy những người khác.
"Không có việc gì, đi bên này, chỉ cần đi thẳng là được!". Tần Thư vỗ vỗ đầu Nhạc Tuyên, đưa tay chỉ vào một con đường.
"Cảm ơn Nhị nương!". Nhạc Tuyên hành lễ với Tần Thư xong, vội vàng chạy dọc theo con đường nhỏ.
Tần Thư nhìn theo bóng dáng Nhạc Tuyên đang đi xa, một tia cười gian xảo xẹt qua khóe miệng.
***
Dọc theo hướng Tần Thư chỉ chạy đi, Nhạc Tuyên không hề phát hiện nơi này dân cư càng ngày càng thưa thớt, căn bản không giống như đường đến ngự thư phòng.
"Hey, ngươi là ai!". Nhạc Tuyên dừng lại thở dốc, đột nhiên một tiểu hài tử nhảy ra từ bên cạnh.
Nhạc Tuyên bị hoảng sợ, tâm tình vốn dĩ không tốt càng thêm không ổn.
"Ngươi lại là ai, làm gì cản đường của ta!". Nhạc Tuyên chống tay bên hông, đôi mắt to trừng trừng nhìn tiểu tử kia.
Tiểu nam hài đi quanh Nhạc Tuyên một vòng. "Ta tên là Viên Hàm Vũ, ngươi đây là muốn đi đâu vậy? Hướng này đi tới một chút nữa là đến tường cạnh cung đó!".
Nhạc Tuyên đầy mặt kinh ngạc, nhảy nhảy tại chỗ muốn nhìn xem phía bên kia có phải đúng như Viên Hàm Vũ nói hay không.
"Đừng nháo, ngươi lùn như vậy, ta ôm ngươi đứng lên!". Nghe Viên Hàm Vũ vừa nói như vậy, Nhạc Tuyên mới phát hiện, người này ít nhất cao hơn mình một cái đầu.
Không tình nguyện giang hai tay, Viên Hàm Vũ cắn răng, nâng người lên: "Thấy không, thấy được không?"
Đúng như lời Viên Hàm Vũ nói, phía trước cách đó không xa là tường cung đỏ đổ, trong một góc mà ban đầu Nhạc Tuyên tưởng là cung điện, cũng chỉ là một cái vọng lâu mà thôi.
Ủ rũ cụp đuôi ngồi dưới đất, Nhạc Tuyên cúi đầu, nước mắt dâng lên sắp rơi cả xuống.
"Ai ai ai, ngươi làm sao vậy!". Viên Hàm Vũ vừa mới thả lỏng người xong đã bị Nhạc Tuyên thiếu chút đè sụp cả vai, cúi đầu đã thấy đối p hương một bộ hai mắt đẫm lệ, bộ dáng mê mang, vội vàng ngồi xuống bên cạnh cậu, nghiêng mình đưa đầu qua dò hỏi.
"Không có việc gì". Trong giọng nói đầy ủy khuất, Nhạc Tuyên nhịn không được hít hít mũi.
"Ngươi tên là gì, vốn là muốn đi đâu thế?". Viên Hàm Vũ dò hỏi: "Ta đối với nơi này rất quen thuộc, chắc là có thể dẫn ngươi đi!".
Đôi mắt Nhạc Tuyên liền sáng lên, "Thật sao? Ta muốn đến ngự thư phòng. Ta là con trai của Nhạc tướng quân, Nhạc Tuyên!". Như lo lắng Viên Hàm Vũ không tin, Nhạc Tuyên liền lấy thẻ bài tiến cung đem ra.
"Ngự thư phòng......". Viên Hàm Vũ trầm tư, bỗng nhiên bừng tỉnh, đứng lên giữ chặt tay Nhạc Tuyên, "Ta biết một mật đạo nối thẳng đến ngự thư phòng, ta dẫn ngươi đi!".
Nhạc Tuyên vội vàng đứng dậy, gật gật đầu đi theo.
***
"Nhạc tướng quân, hôm nay vì sao chỉ dẫn theo một nhi tử tới vậy!". Hoàng đế cười cười nhìn về phía Nhạc tướng quân, cùng với đứa con trai đang nắm trong tay, hỏi: "Nhạc Tuyên đâu?"
Vừa nghe đến tên Nhạc Tuyên, khuôn mặt Nhạc lão tướng quân tức khắc liền không có tươi cười: "Cũng không biết chạy đi đâu chơi, vừa quay người đã không thấy tăm hơi đâu! Vẫn là đứa nhỏ này nghe lời hơn!".
"Ai!". Hoàng đế nhìn thoáng qua Nhạc Hàm, xoay người nhìn về phía thái giám bên cạnh: "Thái tử đâu?"
Thái giám muốn nói lại thôi, không đợi hắn nói chuyện, ngoài cửa liền truyền vào hai giọng nói.
"Ngươi từ từ!"
"Nhanh lên là tới rồi, tới tới tới! Ta kéo ngươi đi!".
Nhạc lão tướng quân sắc mặt đen thui, mà sắc mặt hoàng đế cũng khó coi.
Rất nhanh, hai đứa nhỏ tay nắm tay, thở hồng hộc phá cửa vào.
Nhưng khi bọn họ nhìn hai người đang đen mặt liền lập tức quỳ xuống. Viên Hàm Vũ nhịn không được thè lưỡi, theo bản năng giấu Nhạc Tuyên ra phía sau: "Phụ hoàng!"
"Đường đường là một Thái tử, thành như vậy còn thể thống gì!"
Nhạc Tuyên cũng bị Nhạc lão tướng quân kéo trở về, thấp giọng mắng: "Ngươi cái tên tiểu tử thúi lại chạy đi đâu! Nơi này là hoàng cung ngươi cũng dám chạy loạn, còn đem Thái tử dạy hư!".
Nghe được Nhạc lão tướng quân nói, không đợi Nhạc Tuyên phản bác, Viên Hàm Vũ đã trước tiên lao ra nói: "Nhạc tướng quân, là ta nhất thời ham chơi bắt cóc hắn, không phải hắn dạy hư ta!".
Nhưng mà hậu quả những lời này của Viên Hàm Vũ chính là phạt mười đại bản.
Viên Hàm Vũ nằm trên giường, nghe được bên ngoài có tiếng động có người bước vào, lập tức buông xuống quyển sách trong tay, vẻ mặt ủy khuất nằm trên giường.
"Như thế nào lại là ngươi!". Đến lúc nhìn rõ người bước vào, Viên Hàm Vũ lập tức thu hồi ủy khuất, theo bản năng muốn chống thân thể, bất quá rất nhanh liền nhanh ngã xuống.
"Ngươi cẩn thận một chút a!". Nhìn thấy bộ dáng Viên Hàm Vũ lung lay, Nhạc Tuyên vội vàng đứng dậy đỡ lấy, lại không chống đỡ nổi trọng lượng đối phương, ngã vào trên người Viên Hàm Vũ.
"A...." Viên Hàm Vũ nhịn không được hít một ngụm khí lạnh.
Phát hiện mình vừa vặn nhào vào miệng vết thương của đối phương, Nhạc Tuyên liền lập tức đứng dậy, "Không đau, thổi thổi!". Cậu học bộ dáng của mẫu thân năm đó, dùng sức mà thổi thổi Viên Hàm Vũ mấy hơi.
Nhìn bộ dáng của Nhạc Tuyên, Viên Hàm Vũ ra sức xả ra một tia mỉm cười.
***
"Đệt, Sao lại ngất đi rồi!".
Nhạc Tuyên chỉ cảm thấy thân thể mình lại một lần nữa bị người khác nâng lên, hung hăng nện trên mặt đất.
Trong đầu một vài hình ảnh vừa chui vào, trừ bỏ giấc mộng vừa rồi, mọi việc đều cũng là những hình ảnh ở bên cạnh Viên Hàm Vũ, hết thảy đều như ánh sáng chiếu vào sâu thẳm trong ký ức của cậu.
Hóa ra mọi chuyện anh ấy nói đều là sự thật.
Nhạc Tuyên chỉ có một suy nghĩ như vậy. Hóa ra cậu thật sự là Nhạc Tuyên kia chuyển thế, không chỉ như vậy, cậu còn có thể nhớ lại những ký ức của năm đó.
"Cột nó vào ghế". Giọng nói người đàn ông quen thuộc kia lại một lần nữa vang lên bên tai, Nhạc Tuyên thành thật nghe theo đối phương an bài, ngồi trên ghế. Hiện tại cậu cần phải có thời gian để tiêu hóa những ký ức mạnh mẽ xông vào trong não kia.
***
"Mày có cảm thấy nơi này đặc biệt quen thuộc hay không?". Theo sau Tần Tân Vinh, Viên Hàm Vũ và bọn họ nối đuôi nhau tiến vào một cái động.
Lần đầu tiên đi vào huyệt mộ mai táng chính mình, Viên Hàm Vũ cũng không biết nên hình dung cảm giác này như thế nào. Ở nhà để lại một tờ giấy, bảo Nhạc Tuyên sau khi về thì gọi điện thoại lại cho mình, nhưng mà di động vẫn mãi không có động tĩnh gì.
"Không có cảm giác gì". Viên Hàm Vũ nhàn nhạt trả lời.
Dọc theo đường đi, ngữ khí của Tần Tân Vinh đều rất kỳ quái, Viên Hàm Vũ tựa như có thể nghe được ý tứ của hắn trong giọng nói, bất quá cũng liền giả ngu xem như không hiểu.
Nhìn bộ dáng của Tần Tân Vinh, hơn phân nửa có thể là đã bắt đầu hoài nghi thân phận của mình. Có lẽ khoảng thời gian trước anh quá mức trương dương cho nên mới bị tên cáo già này hoài nghi.
"Động tác của các người cũng thật nhanh. Tôi hôm nay mới biết được tin tức này, các người ngay cả đường đi cũng đã làm xong". Viên Hàm Vũ kéo kéo khóe miệng, nhìn nhìn di động. Đã là buổi chiều rồi, nhưng mà Nhạc Tuyên lại vẫn không có tin tức gì.
"Đó là một khi tin tức lộ ra, liền không có cơ hội cho bọn tao chen vào không phải sao!". Tần Tân Vinh cười, đôi mắt vẫn luôn liếc nhìn Viên Hàm Vũ, tựa như muốn nhìn ra điều gì đó từ trên người anh.
"Phải không....". Các người đã tới đây cũng sẽ chỉ thất vọng mà trở về!. Viên Hàm Vũ cười lạnh, người vô tri còn tưởng rằng cái Ngọc Ban Chỉ kia có tuyệt mật bảo tàng gì, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người trong bọn họ phải hối hận.
**
"Chuẩn bị đến đâu rồi?"
Nhạc Tuyên đang ngồi trên ghế "Giả chết", lại trong lúc mông lung suy nghĩ có thể nghe được một giọng nói quen thuộc đến không thể quen hơn. Vô luận là đời này hay là đời trước, Nhạc Tuyên đều sẽ không quên được giọng nói này của Nhạc Hàm.
"Đã chuẩn bị xong hết rồi, người kia còn chưa tỉnh sao?"
"Uhm". Nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, Nhạc Hàm gật gật đầu: "Bọn họ chắc cũng sắp đến rồi".