Nhạc Tuyên cảm thầy gần đây Viên Hàm Vũ rất không thích hợp.
"Anh nghĩ rằng anh ta ngoại tình sao?". Chữ Kiều rất vất vả mới bình tĩnh được, không phun ngụm nước trong miệng ra ngoài. Nỗ lực nuốt hớp nước xuống, kinh ngạc nhìn Nhạc Tuyên: "Anh hôm nay không bị nóng đầu đó chứ? Hay là bị đụng đầu vào đâu?"
"Lăn!". Vỗ rớt cái tay đang duỗi tới phía trán mình, Nhạc Tuyên bực bội quay đầu qua một bên.
Năm đó cậu cũng đối với Viên Hàm Vũ tuyệt đối tin tưởng không chút nghi ngờ, rốt cuộc thì muốn nghi ngờ một người đã yêu mình cả hai đời thật sự không dễ dàng gì. Nhưng có một số việc, một khi xuất hiện nhiều lần, cuối cùng thì ngay cả Nhạc Tuyên cũng cảm thấy không thể lại lừa gạt chính mình được nữa.
***
Buổi tối Nhạc Tuyên về tới nhà, trong phòng một mảnh đen nhánh, không có một chút hơi người.
Ngã người lên sô pha, đây đã là ngày thứ tư trong tuần Viên Hàm Vũ không về nhà đúng giờ.
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau". Giọng nữ máy móc lặp lại lời nói như nhau, càng nghe, tâm tình của Nhạc Tuyên càng lạnh.
Thang máy bên ngoài 'Đinh' một tiếng, ngay sau đó là tiếng chìa khóa mở cửa.
Trong nháy mắt Viên Hàm Vũ bước vào cửa, tựa như cũng bị sự đen tối trong nhà dọa sợ, sờ soạng mở đèn, lại thấy một người nào đó nửa nằm nửa ngồi trên sô pha.
"A, em về rồi sao không bật đèn thế!". Không nghĩ tới Nhạc Tuyên nằm trên sô pha, Viên Hàm Vũ ngẩn người, cười cười đi vào huyền quan đổi giày. "Tắm xong rồi sao?"
"Anh đi đâu?". Lời vừa bật ra khỏi miệng, Nhạc Tuyên liền hối hận. Rõ ràng biết người đàn ông này có sự nghiệp này là của chính mình, đi ra ngoài xã giao khẳng định cũng là có nguyên nhân bên trong, mình lại lạnh mặt chất vấn như vậy, thấy thế nào cũng như oán phụ bị chồng vắng vẻ ở nhà, không có việc gì làm lại giống như phụ nữ yếu đuối vậy.
"Đi ăn cơm với mấy người bạn, em ăn gì chưa? Nếu không anh làm vài món cho em nha?". Cởi nút trên cổ áo sơ mi, lồng ngực tinh tráng liền xuất hiện trước mặt Nhạc Tuyên.
"Không có gì, anh đi tắm rửa trước đi, em có chút mệt". Nhạc Tuyên nói xong liền tiếp tục nằm xuống sô pha, xoay lưng về phía Viên Hàm Vũ.
Đợi một hồi, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, Nhạc Tuyên xoay người lại, vẻ mặt lạnh nhạt.
**
"Tình hình hợp tác vối Đông Khải như thế nào, đem doanh thu hợp tác mấy tháng nay tới cho tôi xem". Phân phó thư ký đem bản phân tích mấy tháng gần đây tới, Nhạc Tuyên ngồi trên ghế xoay, lại vô tình nhìn thoáng qua dưới lầu thấy một bóng hình quen thuộc.
"Nhạc tổng, đây là biểu đồ phân tích ba tháng hợp tác năm, sáu, bảy. Mời ngài xem qua". Thư ký đặt văn kiện xuống trước mặt Nhạc Tuyên, lại phát hiện tầm mắt của người nọ vẫn luôn nhìn xuống phía dưới lầu, căn bản không để ý đến mình. Theo tầm mắt của Nhạc Tuyên, thư ký nhịn không được hô lên một tiếng: "Người kia không phải là Viên tổng sao? Người phụ nữ kia hình như là thiên kim ổ công ty cạnh bên a!".
Nhạc Tuyên lạnh lùng nhìn hai người đang thân mật nói chuyện với nhau bên dưới, trên tay vịn ghế tựa bất tri bất giác bị cào thành một vết.
***
"Nhạc tổng của các người đâu?". Viên Hàm Vũ đi vào văn phòng của Nhạc Tuyên, lại chỉ nhìn thấy thư ký đang bận rộn dọn dẹp trên bàn.
Thư ký giương ánh mắt lạnh lùng nhìn Viên Hàm Vũ, liếc một cái, nhàn nhạt nói: "Về rồi".
Viên Hàm Vũ nhíu nhíu mày, móc di động ra gọi điện thoại cho Nhạc Tuyên.
"Thuê bao quý khách vừ gọi tạm thời không nhấc máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau".
Nếp nhăn giữa mày càng sâu, Viên Hàm Vũ quay đầu lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt khinh thường của thư ký, biểu tình của anh càng thêm ngưng trọng.
**
Nhạc Tuyên cũng không rời đi, sau khi đỗ xe vào gara, gõ lên cửa căn nhà sát vách.
"Nhạc tổng?". Lý Hạo Nhiên giật mình nhìn người ngoài cửa: "Anh cũng không mang theo chìa khóa sao?"
Nhạc Tuyên nhíu mày: "Sao lại là cũng?"
"Bởi vì tôi cũng không mang!". Chữ Kiều nghe tiếng đi ra, một tay ôm qua vai Lý Hạo Nhiên, "Ba người, tới đây một chầu đi?"
**
Nhạc Tuyên nhìn người đối diện có chút câm nín, ném lá bài cuối cùng trong tay ra.
"Phương phiến ba".
"Đệt! Phương phiến năm!"
"A!"
Cũng không biết biết có phải thường ngày đi làm áp lực quá lớn hay không, hai tổng tài chơi trò như đấu địa chủ cũng có thể high không kềm chế được.
"Anh chết chắc rồi, ha ha ha! Vương tạc! Tôi thắng!".
Đối mặt với ánh mắt đầy đắc ý của Chữ Kiều, Lý Hạo Nhiên không đành lòng mở miệng nói với hanws rằng người kia đã hết bài rồi.
"Lại tới!". Nhạc Tuyên tựa như cũng muốn so hơn thua với hắn, nhất trí đưa bài cho Lý Hạo Nhiên.
Nhận mệnh xào bài, nhìn trời bên ngoài đang dần dần sụp tối.
"Điện thoại của anh reo". Bởi vì xung quanh yên lặng, lúc Nhạc Tuyên đứng dậy đi bật đèn, Lý Hạo Nhiên mới phát hiện di động vẫn luôn đặt phía sau Nhạc Tuyên không ngừng chớp tắt.
"Ai da!". Nhìn bày trong tay, Nhạc Tuyên cũng không để ý người gọi tới là ai, trực tiếp bắt máy. "Alo?"
"Em đang ở đâu vậy!". Giọng Viên Hàm Vũ nôn nóng từ đầu bên kia truyền tới, đối phương dường như đang ở một nơi rất ồn ào, tiếng động xung quanh vô cùng phong phú.
"Ở nhà". Lúc nói xong câu đó, Nhạc Tuyên mới phản ứng lại, hình như mình nói sai cái gì rồi. Còn muốn che giấu một chút, lại phát hiện đối phương đã cúp máy.
"Hình như tôi bị lộ rồi đúng không!"
Hai người đối diện đồng thời gật gật đầu.
"Thôi kệ, đánh tiếp!"
**
Lúc cửa lại bị gõ lên lần nữa, vừa vặn Nhạc Tuyên thắng được một ván. Kích động mở cửa lại bị người ta gắt gao ôm vào trong ngực.
"Này này này!". Ánh mắt còn hướng về đống bài còn bày trên bàn, nhưng hai người kia lại nhất trí hành động giúp đẩy người ra ngoài cho Viên Hàm Vũ.
"Vậy là cả một buổi tối em đều ở đây đánh bài với bọn họ?". Khiêng Nhạc Tuyên về nhà đặt lên sô pha, Viên Hàm Vũ cau mày hỏi.
Tựa như cảm nhận được sự tức giận của Viên Hàm Vũ, Nhạc Tuyên ngoan ngoãn gật gật đầu.
Đột nhiên nhớ tới nguyên nhân mình bỏ trốn, ánh mắt n t bắt đầu chậm rãi chuyển biến: "Còn anh, không có gì để nói với em sao? Thừa lúc hai chúng ta còn chưa đăng ký kết hôn!"
Bị Nhạc Tuyên hỏi như vậy, Viên Hàm Vũ giật mình ngây ngẩn.
Mình đã làm c huyện gì sao?
Vẻ mặt tối sầm, Nhạc Tuyên dần dần nheo hai mắt lại.
"Mấy hôm nay buổi tối anh đều đi đâu?". Cuối cùng cũng hỏi ra được vấn đề mấy hôm nay luôn khiến mình bối rối, trong người dường như đều nhẹ nhàng hơn một ít.
Nghe Nhạc Tuyên hỏi như vậy, Viên Hàm Vũ mới phản ứng lại xảy ra chuyện gì.
"Có phải em nhìn thấy anh và người nào đó đi với nhau không?". Trong lòng nắm chắc lại nhịn không được có chút buồn cười, nhìn bộ dáng khẩn trương kia của Nhạc Tuyên, nhịn không được lại chọc ghẹo một câu.
Nhạc Tuyên không nói gì, bất quá biểu tình trên mặt đã bán đứng tâm sự trong lòng cậu.
"Ăn chiều chưa?". Viên Hàm Vũ đứng dậy thuần thục mở cúc tay áo "Chờ một lát sẽ nói cho em biết mấy hôm nay anh làm gì".
**
Nhìn Viên Hàm Vũ bưng lên từng món từng món, cả người Nhạc Tuyên đều ngây ngẩn.
"Phát ngốc cái gì, ăn nhanh đi!". Đem một món cuối cùng bưng lên, theo thói quen xoa xoa tay vào tạp dề: "Ăn thử xem, đây đều là mấy món anh mới học".
"Anh, mấy hôm nay buổi tối đều làm việc này?". Nhạc Tuyên nhìn một bàn đồ ăn, tâm tình vô cùng phức tạp.
"Cũng không khác gì lắm, người con gái em nhìn thấy hôm nay đúng là tiểu thư của công ty bên cạnh. Nhưng chẳng qua là vì cô ấy, anh mới biết được thầy của anh!".
"Thầy?"
"Chính là vị hôn phu của cô ấy, một đầu bếp trong nhà hàng nhỏ. Mấy món này đều là anh học từ anh ta!". Viên Hàm Vũ chậm rãi đi đến phía sau Nhạc Tuyên, cởi bỏ tạp dề để qua một bên, cánh tay vòng lấy eo Nhạc Tuyên, nhẹ giọng hỏi bên tai cậu. "Em có phải đang nghi ngờ anh gian díu với cô ấy đúng không!". Trong giọng mang theo một chút ủy khuất, vốn đang chiếm lý, Nhạc Tuyên lần này ngược lại trở nên có chút chột dạ.
"Chuyên này, rất xin lỗi". Nhạc Tuyên ngẩng đầu, trực tiếp đối diện với đôi mắt thâm thúy của người nọ.
Có lẽ thật sự giống như Chữ Kiều nói, cậu vậy mà lại hoài nghi một người đã yêu mình lâu như vậy.
"Là anh không tốt, không thể cho em đủ cảm giác an toàn!". Vòng tay đang ôm Nhạc Tuyên dần dần siết chặt, nhìn thấy người trong ngực mình hai tai đang dần đỏ lên, nhịn không được đưa tay xoa xoa hai vành tai đang đỏ lên kia...
**
Nhạc Tuyên nằm trên giường, đá đá nửa thân mình còn đang ghé vào trên người mình.
"Đem đồ ăn hâm nóng đi!". Vốn chiều còn chưa ăn cơm, bây giờ lăn lộn lâu như vậy, đồng đồ cũng đã qua 12 giờ.
"Đợi lát nữa!". Lưu luyến cọ cọ khuôn mặt của Nhạc Tuyên, "Ngày mai xin nghỉ một ngày đi!".
Gần nhất trong công ty cũng không có chuyện gì đặc biệt, bất quá công ty của Viên Hàm Vũ vừa mới gây dựng không lâu, tới nay mỗi ngày đều cố gắng làm việc, nhưng lại bảo mình xin nghỉ ngày mai, cái này làm cho Nhạc Tuyên vô cùng ngạc nhiên.
"Xin nghỉ làm gì?" Nhạc Tuyên hỏi
Hôn hôn bên môi Nhạc Tuyên, Viên Hàm Vũ cười đến sáng lạn.