Viên Hàm Vũ sắc mặt cứng đờ, hai tròng mắt gắt gao nhìn Nhạc Tuyên chằm chằm, sợ chỉ cần mình không lưu ý một cái, người kia liên gật đầu đồng ý.
"Không đi". Nhạc Tuyên kiên quyết cự tuyệt. Viên Hàm Vũ cũng nhẹ nhàng thở dài một hơi.
"Mày! Nếu mày không tới, về sau cũng không cần đến công ty". Nhạc Tu Viễn lại tàn nhẫn nói: "Tối mai 6 giờ, tự mày quyết định".
Nhạc Tuyên cau mày, nghe giọng nói gấp gáp đầu bên kia chợt thấy tâm phiền ý loạn.
"Em trai ngươi giới thiệu người cho ngươi?" Viên Hàm Vũ nhìn Nhạc Tuyên ánh mắt phức tạp, tựa như có ý gì đó được miêu tả sinh động.
"Uhm". Nhạc Tuyên lơ đãng trả lời, trong đầu tự hỏi làm cách nào để đẹp cả đôi đường đây.
"Không được đi". Nhạc Tuyên không chút để ý đến bộ dáng hết sức chói mắt của người kia. Chỉ cần tưởng tượng ngày mai, người kia phải cùng một đám có ý với hắn ở cạnh nhau, trong lòng Viên Hàm Vũ liền không thoải mái.
Liếc Viên Hàm Vũ một cái, Nhạc Tuyên hừ lạnh: "Anh cho là tôi muốn đi sao?"
Hai mắt Viên Hàm Vũ sáng rực lên, nghe Nhạc Tuyên nói tiếp: "Người lớn đều nói như vậy, tôi còn sự lựa chọn nào khác sao?"
Hiểu rõ trong lòng Nhạc Tuyên cũng không tình nguyện, Viên Hàm Vũ trong lòng như bỏ xuống được gánh nặng.
"Vậy ngươi tính toán như thế nào?" Viên Hàm Vũ hỏi.
"Đi. Nếu là người ta có ý tốt, tôi tại sao lại từ chối chứ!" Trên môi Nhạc Tuyên mang theo chút ý cười, Viên Hàm Vũ nhìn đến mức xuất thần.
......
Chạng vạng hôm sau, Nhạc Tuyên rất đúng giờ có mặt ở nhà cũ Nhạc gia.
"Anh đến rồi!" Nhạc Hàn đứng ở cửa, vừa thấy thân ảnh Nhạc Tuyên, hai mắt liền sáng ngời, bước tới.
Nhạc Tuyên đảo mắt qua, không dừng lại nửa điểm.
Nhạc Tu Viễn và Tần Thư đang ở bên trong đãi khách. Không thể không nói, những người mà Nhạc Hàn mời đến, phần lớn là rất xứng với danh tiếng của Nhạc gia. Nhạc Tu Viễn nhìn những danh môn khuê tú trong đại sảnh, không khỏi thở dài vì con mình một cái.
Nhạc Tu Viễn thừa biết, mấy chuyện như tính hướng sẽ không dễ dàng thay đổi. Tuy rằng trong lòng vẫn còn một tia chờ mong, nhưng nói chung hi vọng không lớn.
Tần Thư dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Nhạc Tu Viễn, an ủi nói: "Nhạc Tuyên chỉ là chưa gặp đúng người. Tôi xem mấy người hôm nay tới đây, ai cũng đều tốt hơn Đỗ Tử Triệt cả!"
Nhạc Tu Viễn hừ lạnh một tiếng nói: "Đều là tốt, chỉ là không biết nó có phúc phận này hay không".
Lời chưa nói xong, đã thấy Nhạc Tuyên đến bên cạnh hai người.
"Ba". Một thân tây trang đen, làm vóc người Nhạc Tuyên càng thêm cao gầy, tóc mái hơi được hất ra phía sau, lộ ra cái trán trơn bóng; mặt mày sáng sủa, đôi mắt sáng ẩn chứa ôn nhu vô cùng, sóng mũi cao thẳng, môi mỏng hơi nhếch lên, không thể không thừa nhận rằng Nhạc Tuyên sinh ra đã có sẵn sự cao quý ưu nhã.
Nhạc Tu Viễn vừa lòng gật gật đầu, vô cùng hài lòng với cách ăn mặc của Nhạc Tuyên hôm nay.
"Bảo Nhạc Hàn đưa mày qua gặp gỡ vài người đi. Nếu vừa ý thì phải nắm chắc cơ hội này!". Nhạc Tu Viễn cười nói.
Nhạc Hàn nhíu nhíu mày, hôm nay Nhạc Tuyên hình như có chỗ nào không giống với bình thường.
"Vị này chính là Thiệu tổng của tập đoàn Thiệu thị, vị này chính là thiên kim của Thiệu tổng!". Dẫn Nhạc Tuyên đến, Nhạc Hàn vừa giới thiệu, đôi mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Nhạc Tuyên bên cạnh.
Dáng vẻ của Nhạc Tuyên lại vô cùng trầm ổn, đối mặt với mấy nhân vật lớn, lời nói cử chỉ đều khéo léo ưu nhã, phát ra mị lực vô hạn của bản thân.
Nhạc Hàn cắn răng chịu đựng, giới thiệu mọi người xong. Mấy cô gái đó nhìn Nhạc Tuyên bằng ánh mắt tựa như con sói đói nhìn thấy bữa tiệc ngon.
Đứng một bên nhìn Nhạc Tuyên bị vây quanh bởi những người có tiếng tăm, Nhạc Hàn trong lòng càng thêm bực bội.
"Ngại quá, công ty có việc gấp, cho tôi mượn Nhạc tổng của mọi người một chút!". Nhạc Hàn cười cười, kéo Nhạc Tuyên ra khỏi đám người, thẳng đến hành lang bên ngoài mới dừng lại.
Nhạc Tuyên rút tay từ trong tay Nhạc Hàn ra, nhìn nó với ánh mắt tràn ngập chán ghét. Nhạc Tuyên xoay người muốn rời đi, lại bị Nhạc Hàn giữ chặt lại, hung hăng đẩy về phía bức tường.
"Mày làm gì vậy?". Nhạc Tuyên híp mắt, lạnh lùng nhìn Nhạc Hàn trước mặt.
"Anh không phải thích đàn ông à, sao vậy, đối với mấy người ngoài đó còn có thế cương sao?" Nhạc Hàn cắn răng, thấp giọng hỏi, trong giọng đầy mùi chua.
Khóe miệng Nhạc Tuyên khẽ câu lên một chút, khoanh tay trước ngực hỏi: "Như thế nào, hóa ra Nhạc nhị thiếu gia chú ý đến chuyện tính hướng của tôi như vậy sao?"
Nhạc Hàn cắn cắn môi, đôi tay ấn lên bức tường phía sau lưng Nhạc Tuyên, hung hăng nói: "Bọn họ có gì tốt, chẳng lẽ anh thích chính là những loại như vậy à?"
"Những người này đều là do nhị thiếu gia cậu mời đến, nói vậy có phải không quá thích hợp hay không?". Nhạc Tuyên không một chút tức giận, vẫn mang khuôn mặt mỉm cười như cũ mà nói.
Nhạc Hàn khinh miệt liếc ra bên ngoài một cái, cười lạnh: "Nghe nói sau khi chia tay Đỗ Tử Triệt, anh lại có người yêu mới? Vẫn là nhặt được trên đường sao?"
Nghe đến tên Đỗ Tử Triệt, sắc mặt Nhạc Tuyên rốt cuộc có một chút biến hóa, một tia chán ghét xẹt qua, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Nhạc Hàn.
Phát hiện biến hóa, Nhạc Hàn càng thêm đắc ý nói: "Mấy tấm ảnh chụp hôm đó thấy thế nào, có phải là trình độ đẳng cấp thế giới không?"
Nhạc Tuyên ngữ khí lạnh băng, đến ánh mắt nhìn Nhạc Hàn cũng không mang một chút độ ấm: "Tao trước nay chưa từng nghĩ đến mày lại là loại người như thế này".
Lửa giận của Nhạc Hàn nháy mắt bốc lên, ánh mắt đầy hận ý như muốn cắn nuốt Nhạc Tuyên: "Tôi là người như vậy sao? Tôi là cái dạng người gì chẳng lẽ anh hiểu sao?". Nụ cười trên mặt y vô cùng châm chọc, nhưng ngữ khí lại mang theo một chút chua xót.
Nhạc Tuyên nhíu mày: "Nếu không còn chuyện gì, tao cũng không còn gì để nói với mày".
Nhạc Tuyên xoay người rời đi, lại nghe đến giọng của Nhạc Hàn vang lên sau lưng.
"Anh thật sự phải vì một người như Đỗ Tử Triệt mà gay gắt với tôi?". Trong giọng nói của Nhạc Hàn không nghe ra được cảm xúc. "Hắn, đối với anh quan trọng như vậy sao?"
"Hắn là ai?". Không đợi Nhạc Tuyên lên tiếng, một giọng nói khác giận dữ đột nhiên vang lên.
Nhạc Tuyên không nghĩ Viên Hàm Vũ cũng sẽ xuất hiện trong nhà mình. "Sao anh lại tới đây?". Nhạc Tuyên kinh ngạc giương mắt, lại nhìn thấy khuôn mặt Viên Hàm Vũ đầy vẻ phẫn nộ.
"Anh lại là ai?". Người trước mặt làm chuông cảnh báo trong đầu Nhạc Hàn rung lên, phòng bị nhìn về phía người kia, không chút do dự kéo Nhạc Tuyên ra phía sau mình.
Viên Hàm Vũ thấy hai người nắm tay, đôi mắt híp híp lại, độ ấm trong không khí xung quanh lấy tốc độ có thể phát hiện được mà giảm xuống.
"Cậu là em trai em ấy sao?". Viên Hàm Vũ nói rất chắc chắn, như là cố ý nhắc nhở mối quan hệ của hai người, một tia ý cười hiện lên trên khóe miệng. "Mấy hôm nay làm phiền anh trai cậu chăm sóc cho tôi. Tôi họ Viên, Viên Hàm Vũ".
Cái tên Viên Hàm Vũ này Nhạc Hàn đã từng nghe trợ lý nhắc qua, biết hắn là người bị Nhạc Tuyên đâm phải, nhưng lại không rõ vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này.
Nhạc Tuyên tránh thoát khỏi tay của Nhạc Hàn, đi đến trước mặt người kia hỏi: "Anh sao lại chạy ra đây? Chỉ đi một mình à?"
Nhạc Tuyên quan tâm thăm hỏi làm tâm tình của Viên Hàm Vũ rất tốt, đắc ý hất hất đầu về phía Nhạc Hàn, như là đang công khai biểu thị quyền sở hữu.
Ánh mắt Nhạc Hàn như muốn phun lửa ra: "Nhạc Tuyên, chẳng lẽ anh lại đói khát đến nông nỗi chỉ cần đàn ông là được sao?"
Nhạc Tuyên chợt sửng sốt, nhưng Viên Hàm Vũ lại phản ứng rất nhanh, trực tiếp quay lại đấm y một cú.
"Anh... Anh dám đánh tôi!". Nhạc Hàn không thể tin được, cái tên lai lịch không rõ này dám động thủ ở ngay tại nhà của y.
"Chính là đánh cậu đấy!" Viên Hàm Vũ cười lạnh. "Tốt nhất đem mấy lời vừa rồi của cậu mà thu lại, đừng cho là tôi không biết cậu đang cất giấu tâm tư gì. Nhạc Tuyên là người của tôi, cậu từ nay về sau đừng nghĩ sẽ đụng đến em ấy".
Nhạc Tuyên vẻ mặt kinh ngạc nhìn Viên Hàm Vũ. Tên điên này đang nói cái gì vậy? Từ khi nào thì mình và hắn có liên quan gì đến nhau?
Nhạc Hàn che mắt, không tin được nhìn hai người trước mặt: "Không thể nào. Anh ta rõ ràng trước đó còn ở bên cạnh Đỗ Tử Triệt!"
"Đúng không, chính là cả ngày hôm qua, em ấy đều ở bên cạnh tôi!". Viên Hàm Vũ buồn cười liếc Nhạc Hàn một cái. "Từ hôm nay trở đi, về sau mỗi ngày em ấy đều sẽ ở bên cạnh tôi, cậu hiểu chưa?"
= Leng keng = một tiếng, không biết từ khi nào mà Nhạc Tu Viễn và Tần Thư đã đứng ở phía sau lưng ba người.
Nhạc Tuyên nhìn mối quan hệ của hai người bị Viên Hàm Vũ càng nói càng loạn, ghét bỏ cho đối phương một cái xem thường.
"Mày, hai người cút lại đây cho tao!". Nhạc Tu Viễn vừa mới đến gần đã nghe mấy lời bọn họ nói. Tâm tình vốn dĩ không tồi, trong nháy mắt liền rơi xuống đáy.
Không đợi Nhạc Tuyên mở miệng, Viên Hàm Vũ kéo tay Nhạc Tuyên đi qua, đến trước mặt Nhạc Tu Viễn liền nói: "Chú, không sai, chúng con quyết định ở bên nhau cả đời, xin chú thành toàn cho bọn con!"
Nhạc Tu Viễn còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, hết thảy mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, ông còn chưa kịp chuẩn bị gì.
Nhưng Tần Thư lại phản ứng rất nhanh, ngăn đón Nhạc Tu Viễn đang muốn mắng người, cười cười nhìn về phía Nhạc Tuyên: "Con trai, đây là sự thật?"
Nhạc Tuyên vừa định cự tuyệt đã bị Viên Hàm Vũ ôm sát vào trong lòng, trầm thấp nói nhỏ bên tai: "Gật đầu đi, nếu em không muốn bị ép phải cưới mấy người con gái kia".
Ánh mắt Nhạc Tuyên dời về phía mấy danh môn khuê tú còn đang hưởng thụ bữa tiệc bên ngoài, cau mày.
Đối diện với ánh mắt nghi vẫn của Nhạc Tu Viễn và Tần Thư, Nhạc Tuyên gật gật đầu.
"Loạn hết cả rồi!" Nhạc Tu Viễn cả giận nói. Vốn dĩ ông cho rằng lần này Nhạc Tuyên thật sự đã nghe lời, không nghĩ tới được từ trong xương tủy vẫn là cái dạng kia.
Nhạc Hàn trợn to hai mắt, đi đến trước mặt Nhạc Tuyên, nắm chặt hai vai anh: "Anh nói chính là sự thật? Hai người thật sự ở bên nhau sao?"
Tay bị Viên Hàm Vũ chụp được, bất mãn kéo Nhạc Tuyên vào trong ngực: "Vừa rồi cậu không thấy em ấy gật đầu sao?"
Nhạc Hàn vẻ mặt đầy kinh ngạc, không muốn tin vào điều mình vừa mới nghe. Cũng không màng Nhạc Tu Viễn đang kêu to, đẩy mọi người đi ra ngoài.
Nhạc Tu Viễn không rảnh để ý tới y, nhưng lại đối với người tự nhiên nhảy ra lừa con trai mình đi trước mắt, lại vô cùng cảm thấy có hứng thú.
Nhìn Nhạc Hàn bỏ đi, trên mặt Viên Hàm Vũ lộ ra nụ cười vừa ý, đến trước mặt Nhạc Tu Viễn, vươn tay nói: "Vừa rồi con quên tự giới thiệu, con họ Viên, Viên Hàm Vũ".
......
Nhạc Tuyên đứng một bên yên lặng mà nhìn, không ngờ người ba mình biết nhiều năm như vậy, lại trong vòng không đến nửa giờ đã bị Viên Hàm Vũ dỗ đến con trai cũng đá qua một bên.
Hai người chỉ hận gặp nhau quá muộn. Nhạc Tuyên có thể cảm nhận rõ ràng rằng Nhạc Tu Viễn có hảo cảm rất lớn đối với Viên Hàm Vũ.
"Tiểu Viên, con phải biết rằng Nhạc Tuyên nhà chúng ta vừa mới bị tổn thương, con cần phải khuyên nhủ nó cho tốt, đừng để nó bận tâm vào mấy chuyện vụn vặt". Không biết như thế nào lại nhắc tới mình, Nhạc Tuyên đứng một bên chen không lọt nổi một câu.
"Chú yên tâm, ở bên cạnh con, em ấy rất nhanh sẽ quên hết những chuyện không vui trước kia". Viên Hàm Vũ khẳng định nói, Nhạc Tuyên đứng một bên nghe thấy nhịn không được trợn trắng mắt.
Nhạc Tu Viễn gật gật đầu, Tần Thư bên cạnh hiển nhiên cũng vô cùng cao hứng, nhìn Nhạc Tu Viễn liếc mắt một cái, đề nghị nói: "Nếu đã hợp ý nhau như vậy, không bằng mấy hôm nữa hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm, bàn chuyện đính hôn luôn, thế nào?"
Nhạc Tuyên mở to hai mắt ra nhìn, hiển nhiên còn không chuẩn bị chuyện như vậy. Quay đầu nhìn về phía Viên Hàm Vũ, lại phát hiện người nọ trên mặt xẹt qua một tia cười giảo hoạt.