Nghĩ tới nghĩ lui cô nghĩ ra một cách, lớn tiếng gọi Hắc Mộc đi vào, nói với anh ta mình cần đi ra ngoài phơi nắng, bảo anh ta đẩy mình ra ngoài.
“Mời phu nhân lên.” Hắc Mộc không từ chối, bảo đàn em đẩy một chiếc xe lăn tới mời Vu Thiện ngồi lên, Vu Thiện cẩn thận ngồi xuống, sau đó Hắc Mộc đẩy cô đi ra ngoài.
Bụng đã không còn đau, chắc cục cưng đã bén rễ trong bụng rồi, nghĩ đến điều này trong lòng Vu Thiện cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cục cưng này không dễ dàng có được, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ cứu ba về.
Hắc Mộc đẩy cô đi vào trong vườn hoa bệnh viện, Vu Thiện ngửa đầu nhìn bầu trời xanh lam, nhưng cô không có tâm tình thưởng thức.
Bệnh viện này có rất nhiều người, có người đi ra cùng bọn họ, bề ngoài mỗi người không giống nhau, có vui mừng, có người đầy ảm đạm, Vu Thiện cẩn thận quan sát xung quanh, tìm cách để có thể rời đi.
“Hắc Mộc, tôi muốn uống nước.”
“Vâng, xin phu nhân chờ một chút.” Hắc Mộc dặn một đàn em đi phía sau, bảo anh ta đi lấy nước.
“Hắc Mộc, tôi đói bụng.”
“Vâng, phu nhân, cậu đi đi.” Hắc Mộc quay đầu nhưng không thấy đàn em nào, lúc này mới nhớ ra bọn họ đều đi làm chuyện khác rồi.
“Phu nhân, chúng ta về thôi.” Nói xong Hắc Mộc muốn đẩy Vu Thiện quay về phòng bệnh.
“Không, tôi còn muốn ngồi chút nữa, cậu đi đi.” Vu Thiện ngăn cản.
“Không được, chúng ta vẫn nên trở về.” Hắc Mộc lo sẽ gặp nguy hiểm, anh ta không thể tự tiện rời đi.
“Không sao, ở đây nhiều người như vậy, nếu xảy ra chuyện gì tôi sẽ la to lên.” Vu Thiện nghĩ nên nói thế nào để Hắc Mộc yên tâm.
“Vậy được rồi, Hắc Mộc đi rồi sẽ về, phu nhân chờ chút.” Hắc Mộc nhìn xung quanh, chỗ này rất an toàn, cũng không nghĩ nhiều liền xoay người rời đi.
“Ừ.” Vu Thiện gật đầu, nhìn anh ta biến mất trước mắt mình.
Chờ hình ảnh Hắc Mộc biến mất, Vu Thiện vội vàng đứng lên đi ra cửa, lựa chọn ở chỗ này là vì cách cánh cửa rất gần, rời đi cũng dễ dàng.
“Xin hỏi cô đi đâu?” Một bác tài xế đứng trước mặt, hỏi cô.
“Đi tới đường XX.” Vu Thiện kéo cửa ra ngồi vào, nóng lòng bảo tài xế đi tới chỗ cô cần tới.
“Vâng.” Lái xe đợi cô ngồi vững, lập tức lái xe chạy về địa chỉ cô báo.
Vu Thiện rất lo lắng, ngón tay xoắn vào nhau, liên tục thúc giục lái xe chạy nhanh lên, lái xe nhìn cô qua kính chiếu hậu, cảm thấy cô rất quen mắt, trong lúc nhất thời không nhớ ra, thấy cô căng thẳng nên thuận theo ý cô, tăng tốc độ xe.
Lãnh, anh chờ em, bây giờ em tới đây, trong lòng Vu Thiện thầm nghĩ, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Xe nhanh chóng tới nơi, đây là một xí nghiệp bỏ hoang, Vu Thiện vội xuống xe mới nhớ tới mình không mang theo tiền, áy náy nhìn tài xế, ngại ngùng không biết nói thế nào.
“Cô gái, cô không mang theo tiền sao?” Lái xe thử hỏi.
“Xin lỗi, tôi vội đi, thật xin lỗi.”
“Không sao, có duyên sẽ gặp lại.” Lái xe cười cười, nhận ra người trước mắt chính là cô gái hôm trước, sau đó nổ máy lái xe rời đi.
“Cảm ơn bác.” Vu Thiện cảm kích bác lái xe, nhìn ông rời đi mới chuyển hướng đi vào bên trong.
Chỗ này âm u, khắp nơi đều là đồ phế thải, bụi phủ kín, Vu Thiện che kín miệng, cẩn thận đi vào, vừa đi vừa quan sát nhìn xung quanh, rất sợ đột nhiên có thứ gì đó rơi ra, sợ tới mức không dám thở mạnh thở gấp, sao chỗ này không có ai cả.
“Này, tôi đã tới, các người ở đâu?”
“Tới rất đúng lúc, lên đây đi.” Một giọng nói đột nhiên xuất hiện nhưng không nhìn thấy người, nghe ra thì là giọng con gái.
Vu Thiện ngẩng đầu nhìn về phía có tiếng nói, là từ lầu hai truyền tới.
Cô chậm rãi đi lên, cầu thang phát ra tiếng cót két, chắc chắn lâu lắm rồi không sử dụng, Vu Thiện rất cẩn thận, sợ cầu thang bị gãy.
Đi tới một cánh cửa ở lầu hai, cửa khép hờ, bên trong có một ngọn đèn le lói, Vu Thiện do dự một lát rồi đẩy cửa, bên trong vậy mà không có một bóng người.
Trong phòng rất sạch sẽ, có chiếc ghế sofa nhỏ, còn có một chiếc bàn, cốc chén sắp xếp rất gọn gàng, rõ ràng vừa rồi mới có người ở đây, sao bây giờ không có ai?
“Có ai không?” Vu Thiện chậm rãi đi vào, không dám lớn tiếng hỏi, căn phòng này vừa nhìn là biết, không phải là chỗ ẩn núp, giọng nói vừa rồi rõ ràng là từ chỗ này truyền tới.
“Ha ha, sợ ư?” Theo tiếng nói xuất hiện, Vu Thiện bị đẩy một cái, cả người ngã xuống sofa nhỏ.
“A.” Vu Thiện đưa hai tay che bụng, tránh sofa đụng vào bụng, cô ngã xuống ghế.
“Kêu gì, còn chưa chết đâu.” Người phụ nữ đi tới, nhìn Vu Thiện trên ghế, bật cười.
“Cô là ai?” Vu Thiện nghe giọng nói có chút quen tại, quay đầu nhìn lại: “Là cô?” Cô ta là Lam Nguyệt!
“Sao? Rất bất ngờ?” Lam Nguyệt cười giễu cợt vài tiếng, phẫn nộ khiến gương mặt cô ta vặn vẹo: “Đều là lỗi của mày, nếu không phải vậy, Âu Dương Văn sẽ không đối xử với tao như thế!”
Ngày đó ở đại sảnh tập đoàn Âu Dương, sau khi cô ta bị Âu Dương Văn hung hăng làm nhục, liên tiếp vài ngày cô ta ở riết trong nhà, càng nghĩ càng không cam lòng, dựa vào cái gì mà Vu Thiện không làm gì cả, lại có thể chiếm được trái tim hai anh em Âu Dương Lãnh?
Cô ta suy nghĩ một cách, dụ Vu Thiện tới hung hăng trả thù để giảm bớt sự phẫn nộ của mình, cô ta bảo người ta mang cho Vu Thiện một tờ giấy, Vu Thiện lại tin, còn tới một mình!
“Cô muốn làm gì?” Vu Thiện cố gắng ổn định, cô nhìn thấy Lam Nguyệt như lên cơn điên, con mắt hiện sắc thái không bình thường.
“Rốt cuộc Lãnh ở đâu?” Nói cho cùng cô vẫn lo lắng cho tình cảnh của Âu Dương Lãnh.
“Ha ha ha! Đần quá, ngay cả bị lừa cũng không biết!” Lam Nguyệt cười vui vẻ, cô ta chỉ lợi dụng Âu Dương Lãnh mà thôi, thế mà Vu Thiện lại tin tưởng không nghi ngờ gì.
“Lãnh không có ở đây?” Vu Thiện kinh ngạc kêu lên, theo đó thấy yên tâm, Lãnh không sao là tốt rồi.
“Nói với cô ta nhiều như vậy làm gì?” Một giọng nữ khác xuất hiện ở cửa ra vào, cô ta lạnh giọng nói: “Còn chưa ra tay?”
“Thanh?” Vu Thiện quay qua nhìn người phụ nữ đột ngột xuất hiện, kinh ngạc kêu lên, sao Thượng Quan Thanh lại xuất hiện ở chỗ này?
“Thiện Nhi, không ngờ à?” Thượng Quan Thanh cười lạnh nhạt, vẻ mặt lạnh lùng, hai mắt đầy hận ý.
“Thanh, là cậu tới cứu mình sao?” Vu Thiện kích động đứng dậy, muốn đi tới bên cạnh Thượng Quan Thanh, lại bị Lam Nguyệt cưởi ngăn cản.
“Vu Thiện, mày nhìn rõ đi, Thượng Quan Thanh bên phe tao.”
“Cái gì? Các người…” Vu Thiện hoảng sợ ngã xuống ghế sofa, khiếp sợ nhìn hai người ở cửa, bọn họ lại………
“Thiện Nhi, chỉ có thể trách cô, là cô cản trở tôi và Sở, chỉ cần cô biến mất Sở sẽ trở lại bên cạnh tôi.” Thượng Quan Thanh nhớ lại, rõ ràng cô ta đã ở cùng Kinh Sở rồi, nhưng Kinh Sở đối xử với cô ta như gần như xa, đối với cô ta không còn kích động như lúc trước, có chỉ là sự phát tiết, có một ngày, trong lúc vô tình cô ta phát hiện bí mật trong lòng Kinh Sở, vậy mà lại là Vu Thiện!
Cô ta rất tức giận, nhưng cô ta không biểu hiện ra trước mặt Kinh Sở, cô ta lén lút bàn bạc với Thượng Quan Thanh, phải làm thế nào để loại bỏ Vu Thiện.
“Thanh, cậu nói gì? Mình không có.” Tại sao Thượng Quan Thanh lại nói cô như vậy? Cô chưa từng thân mật với Kinh Sở.
“Không có! Đừng nói dối nữa, tôi đã thấy rõ ràng!” Thượng Quan Thanh lạnh lùng liếc cô một cái, trong mắt tràn ngập hận ý với cô, đều là lỗi của Vu Thiện, nếu như cô ta không xuất hiện thì Kinh Sở không thể đối xử với mình như vậy.
“Được rồi, nói nhiều như vậy làm gì, bắt đầu đi.” Lam Nguyệt cắt ngang bọn cô nói chuyện, cầm dây thừng trong tay, cùng Thượng Quan Thanh nhào về phía Vu Thiện.
“Các người muốn làm gì?” Vu Thiện hoảng sợ la to, cô dùng sức đẩy bọn họ ra, nhưng một mình cô sao địch lại hai người phụ nữ rất điên cuồng! Cô nhanh chóng bị trói lại, ngã quỳ rạp xuống đất, không thể động đậy.
“Bốp,” một tiếng, trên mặt cô có thêm năm dấu ngón tay, là Thượng Quan Thanh thấy cô giãy dụa, tát cô một cái.
Vu Thiện nếm thấy mùi vị máu tanh trong miệng, không ngờ tới Thượng Quan Thanh lại ra tay đánh mình! Lúc này cô đã bị trói chặt.
“Các người điên rồi sao? Rốt cuộc các người muốn làm gì?” Giọng Vu Thiện mang theo hoảng loạn, cô cố gắng không để bọn họ động vào bụng mình, cẩn thận bảo vệ.
“Yên tâm, bọn tao sẽ không muốn mạng của mày!” Lam Nguyệt cười nhìn cô hoảng sợ, vẻ mặt cao hứng khi thấy cô hoảng loạn, vì điên cuồng trả thù càng khiến cô ta điên loạn!
“Chuyện tàn nhẫn bọn tôi không làm, chỉ cần phá hủy khuôn mặt của cô, thì không thể quyến rũ ai nữa.” Trong tay Thượng Quan Thanh cầm một con dao sắc lịm, chậm rãi tới gần Vu Thiện.
“Đúng, chỉ có như vậy, tầm mắt Văn mới ở lại trên người tao!” Lam Nguyệt cười tà ác, nghĩ đến cảnh Âu Dương Văn nhìn thấy khuôn mặt Vu Thiện bị hủy hoại, cô ta thậm chí thấy hạnh phúc không nói nên lời!
“Đừng! Các người điên rồi!” Vu Thiện giãy dụa, cô không muốn, không muốn hủy hoại nhan sắc! Nói như vậy thì cô không gặp Âu Dương Lãnh được!
“Ha ha, kêu to lên, giãy dụa đi, mày càng như vậy, bọn tao lại càng vui sướng!” Lam Nguyệt và Thượng Quan Thanh đồng thời cười to, bọn họ thưởng thức Vu Thiện hoang mang và sợ hãi, khoái cảm trả thù đã chinh phục bọn họ.
“Tổng giám đốc, phu nhân chạy trốn.”
“Lão đại, phu nhân chạy trốn!” Hai đàn em đắc lực vội vàng đi tới trước mặt, lo lắng nói cho anh biết.
Hắc Mộc đưa tờ giấy trong tay cho Âu Dương Lãnh, anh ta không tìm thấy Vu Thiện, tìm được một tờ giấy Vu Thiện bỏ lại trong xe lăn, nói cô không hề cần tổng giám đốc, muốn rời đi.
Giờ phút này Âu Dương Lãnh ngồi trong văn phòng tổng giám đốc của cao ốc Vu thị, vì bệnh cũ của Vu Thành tái phát cho nên ông không thể trông coi Vu thị.
“Cái gì? Chạy đi đâu?” Anh vội vã đứng lên, người phụ nữ này còn chưa rút ra bài học kinh nghiệm sao? “Đi với tôi, không thể để cô ấy chạy trốn!”
Chết tiệt, anh chỉ mới rời đi, sao lại chạy trốn? Thân thể cô còn chưa khỏe?
“Trong bệnh viện, phu nhân nói đói bụng, xin lỗi tổng giám đốc, là em không trông coi phu nhân.” Hắc Mộc áy náy cúi đầu, anh ta không ngờ Vu Thiện lại nhân cơ hội này rời đi!