Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi

Chương 37: Chơi đùa



Edit: Ngọc Hân – 

Câu lạc bộ Mê Hoặc nổi tiếng ở thành phố S nằm trong khu trung tâm thành phố, chiếm diện tích 15000 mét vuông, cao 13 tầng, mặc dù bây giờ mới hơn 9h đêm người tới chưa nhiều lắm, nhưng đã có nhiều xe nổi tiếng đậu dưới bãi đậu xe.

Vu Thiện bất an theo Âu Dương Lãnh đi về phía câu lạc bộ Mê Hoặc, chỗ này cô từng nghe nói qua, rất nhiều doanh nhân, người mẫu chưa nổi tiếng cũng thích tới chỗ này. Dĩ nhiên sẽ bao gồm một số người muốn bàn chuyện làm ăn mà tới đây để đối tác vui vẻ.

Trong thành phố S, ai không biết câu lạc bộ Mê Hoặc nổi tiếng bao nhiêu, là nơi xa hoa đồi trụy bậc nhất của thành phố S, rất nhiều người sống vật vờ trong đó cũng không muốn trở về nhà, cầm một bó tiền to ném vào trong đó! lquydoon

Âu Dương Lãnh mang mình tới chỗ này làm gì? Có phải anh ta cũng giống như ba, lợi dụng mình tới bàn chuyện làm ăn? Trước kia đã từng trải qua một lần, ba đưa mình tới đây chính là vì giúp ông ta bàn chuyện làm ăn, nhưng lại khiến cô thiếu chút nữa bị người ta ăn hết sạch!

Nhớ tới chuyện trải qua lần đó, sắc mặt cô lập tức tái nhợt, lòng bàn tay lạnh như băng, nếu là như vậy, không phải cô nên trực tiếp rời đi sao?

“Lạnh lắm à?” Âu Dương Lãnh phát hiện lòng bàn tay cô gái nhỏ bên cạnh đổ mồ hôi, cả người run rẩy, cho rằng cô lạnh quan tâm hỏi, không biết là hành động của mình khiến cô hiểu nhầm.

“Không phải vậy, tôi chỉ là có chút không thoải mái.” Vu Thiện nói dối, tay bị Âu Dương Lãnh nắm đã bị mồ hôi thấm ướt hết, khiến Âu Dương Lãnh dừng bước, không phải lúc còn ở nhà cô vẫn tốt sao?

“Có cần đi bác sĩ không?” Âu Dương Lãnh hỏi, khoảnh khắc thấy sắc mặt cô trắng bợt, trong lòng tràn tới một nỗi đau, mặt cô tái quá, người không thoải mái sao? “Như vậy đi, cố chịu đựng, chúng ta có mặt rồi rời đi luôn.”

“Uh, xin lỗi.” Vu Thiện cố kiềm chế xúc động, quan hệ của hai người mới thay đổi được một chút cô không muốn phá hỏng, vì cô sợ không biết Âu Dương Lãnh sẽ làm ra hành động nào gây bất lợi cho mình.

Trong lúc nói chuyện, hai người đi tới cửa câu lạc bộ, lập tức có nhân viên trẻ tuổi ra đón tiếp, vì Âu Dương Lãnh là khách quen ở đây, nhân viên quen thuộc dẫn Âu Dương Lãnh và Vu Thiện đi vào bên trong: “Tổng giám đốc Âu Dương, xin mời bên này, bạn của anh cũng đã đến đông đủ.”

“Ừ, dẫn đường đi.” Âu Dương Lãnh khẽ gật đầu, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Vu Thiện, mang theo cô bảy quẹo tám vòng đi tới trước một gian phòng bao. Vu Thiện hoàn toàn không kịp quan sát câu lạc bộ Mê Hoặc nổi tiếng của thành phố S có hình dạng ra sao, đã bị đưa tới cửa phòng bao.

“Xin mời tổng giám đốc Âu Dương.” Nhân viên trẻ tuổi cung kính dẫn họ đến phòng bao, mở cửa mời bọn họ đi vào, trong nháy mắt bước vào cửa nhân viên len lén liếc nhìn Vu Thiện, đối với chuyện tổng giám đốc Âu Dương mang phụ nữ đến cậu ta tương đối tò mò, vì tổng giám đốc Âu Dương dẫn phụ nữ tới, gần như chả lần nào giống nhau.

Người phụ nữ này không giống với phụ nữ lăn lộn trong chốn phong trần, mà giống như thiên kim tiểu thư không ra khỏi cửa, so về khí chất thì xinh đẹp hào phóng hơn những người phụ nữ trước đây tổng giám đốc Âu Dương mang tới rất nhiều.

Mở cửa ra, người bên trong thấy Âu Dương Lãnh xuất hiện rối rít để ly rượu trong tay xuống, từng người chào hỏi anh: “Lãnh, sao trễ như vậy!”

“Đúng vậy, nên phạt rượu.”

“Phạt rượu quá đơn giản, hay là phạt toàn bộ chi phí tối này đi.” Mấy người đàn ông mặt mũi sáng láng đẹp trai vây bên người Âu Dương Lãnh, vỗ nhẹ bả vai anh, cười đùa nói, một người trong số đó chính là Lăng Lâm mà buổi chiều Vu Thiện mới gặp.

“Không phải các cậu chỉ sớm hơn mình một chút sao, còn về phần trừng phạt hả?” Âu Dương Lãnh mới không thèm để ý tới lời của những người này, mang theo Vu Thiện xuyên qua đám đàn ông vào bên trong quầy bar.

Có lẽ Vu Thiện im lặng không để người ta phát hiện ra, cảm giác nơi này cô như người thừa, vì trừ cô ra ở đây không có bất kỳ người phụ nữ nào, cô muốn lặng lẽ rút tay nhỏ bé trong tay Âu Dương Lãnh về, không muốn quấy rầy bọn họ nói chuyện.

Chờ sau khi bọn họ đi vào nhân viên mới đóng cửa lại, Âu Dương Lãnh buông tay cô ra khiến cô hơi mất mát, sau đó Vu Thiện yên lặng đứng trong góc, nhìn Âu Dương Lãnh và những người đàn ông kia nói chuyện phiếm.

Những người đàn ông ở đây chờ Âu Dương Lãnh tới đều là anh em lớn lên cùng Âu Dương Lãnh, đầu tiên là Lăng Lâm, người nối nghiệp công ty Lăng thị, sở trường là thiết kế áo cưới. Tiếp theo chính là Nguyên Minh, thái tử công ty Nguyên thị, quản lý công ty điện tử. Người thứ ba là Mộc Khai, thiếu gia công ty Mộc thị, quản lý công ty tài chính. Thứ tư là Trang Nhạc, thiếu gia công ty Trang thị, quản lý công ty xây dựng. Mỗi một người đều có hậu thuẫn mạnh mẽ phía sau, lớn lên đều có sự lựa chọn tốt nhất. Phụ nữ bị bọn họ mê hoặc không phải số ít, nhưng không chiếm được trái tim đàn ông, cuối cùng còn bị tổn thương vô cùng thê thảm.

Những người này đều ra nước ngoài học sau đó trở về, bình thường thích tụ tập chơi đùa cùng nhau, không có việc gì thì sẽ cùng đi ra ngoài săn mồi. Nếu như không phải thời gian vừa qua chuyện của Âu Dương Lãnh và Vu Thiện ồn ào cả thành phố đều biết, bọn họ đã sớm lên kế hoạch đi chỗ khác săn mồi rồi, vì phụ nữ trong thành phố S này chỗ nào cũng bị bọn họ đùa bỡn cả rồi.

“Lãnh, cậu nhanh tay nhanh chân đấy, muốn kết hôn sớm như thế?” Người đàn ông tên Trang Nhạc ngồi bên tay trái Âu Dương Lãnh hỏi, vẻ mặt cười xấu xa, ở trong lòng anh ta, người thích chơi kích thích như bọn họ mà nói, kết hôn không thể nghi ngờ là cho phụ nữ cái quyền quản lý mình.

“Được rồi, Lãnh, TV đưa tin, mình còn tưởng rằng cậu nói đùa.” Mộc Khai nói tiếp, trong lòng tràn đầy nghi ngờ với hành động của Âu Dương Lãnh, tiểu này này thật sự cam tâm tình nguyện bị phụ nữ quản lý?

“Các cậu đừng nói như vậy, người phụ nữ của Lãnh là cực phẩm.” Lăng Lâm, người duy nhất từng gặp Vu Thiện lên tiếng, trong đầu anh ta vẫn còn tồn tại bóng dáng Vu Thiện.

“Thật sao?” Nghe Lăng Lâm nói như vậy, Nguyên Minh bị khơi mào lòng hiếu kỳ, đứng thẳng người hỏi: “Lãnh, sao không dẫn tới cho bọn mình gặp?”

“Mới vừa rồi các cậu không nhìn thấy?” Lúc này Âu Dương Lãnh mới nhớ tới Vu Thiện, bên cạnh làm gì còn bóng dáng của Vu Thiện chứ.

“Lãnh, cậu nói gì?” Nguyên Minh hỏi, mới vừa rồi bọn họ thật sự không để ý tới người nào đứng bên cạnh Lãnh cả.

“Thật sự không thấy cô ấy?” Bọn họ nói chuyện phiếm lâu như vậy, Vu Thiện đi về? Anh còn chưa giới thiệu cho anh em biết mà.

“Đấy không phải là cô ấy chứ?” Trang Nhạc chợt quay đầu nhìn cô gái ngồi trong góc tối hỏi, đồng thời mấy người đàn ông cũng nhìn sang hướng đó. Âu Dương Lãnh nhìn theo ngón tay Trang Nhạc chỉ, thấy cả người Vu Thiện cuộn vào trong góc, giống như người tàng hình.

“Thiện Nhi, tới đây.” Âu Dương Lãnh đứng dậy vẫy tay về phía cô, mới vừa rồi còn tưởng cô đi đâu, thì ra cô một mình trốn trong góc, cũng tự trách mình không để ý tới cô. Còn Vu Thiện đột nhiên bị Âu Dương Lãnh gọi, cô lấy lại tinh thần, thấy Âu Dương Lãnh vẫy tay với mình, vội vàng đi tới.

Cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ cô nghe thấy rõ ràng, còn mình chính là đề tài trong miệng bọn họ, tựa như cô là một người đáng chê cười, khiến cô có cảm giác rất không được tự nhiên, ý của bọn họ là mình chiếm đoạt Âu Dương Lãnh sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.