Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi

Chương 62: Ngoài ý muốn



Edit: Ngọc Hân 

Công việc rất bận rộn, Vu Thiện không để ý tới hình ảnh khiến cô mặt đỏ tim đập buổi sáng, không có bất kỳ ảo tưởng nào, hơn nữa Âu Dương Lãnh không phải là người đàn ông mình muốn, coi như bị chó gặm. lê:Quý,Đôn

“Thiện Nhi, cậu thật sự muốn tham gia cuộc thi thiết kế của Sở thị sao?” Lý Dung hỏi, vừa nhìn Vu Thiện thiết kế trang phục, vừa nhàm chán hỏi, chuyện thiết kế cô không hiểu lắm, nhưng cô biết nhìn quần áo đẹp.

“Ừ, những gì được học tớ nên dùng rồi.” Vu Thiện nở nụ cười nhàn nhạt, bình thản như người không dính khói lửa nhân gian, Lý Dung cũng không thể dời tầm mắt được.

“Thiện Nhi, tớ ủng hộ cậu.” Lý Dung khích lệ nói, cô thấy Vu Thiện rất giỏi, hội tụ đủ xinh đẹp và năng lực, nhất định có thể nhận được sự coi trọng của tổng giám đốc Sở thị.

“Nói những điều này hơi sớm, tớ không biết mình có thể trúng tuyển hay không.” Vu Thiện tiếp tục ý tưởng của mình, hạ bút phác thảo một vài bản thiết kế, mặc dù chưa đầy đủ nhưng sau khi chỉnh sửa là có thể dùng được.

“Thiện Nhi, cậu đang ở đâu?” Giọng của Thượng Quan Thanh vang lên trong cửa hàng, Vu Thiện và Lý Dung ngẩng đầu thì thấy Thượng Quan Thanh tay xách túi đồ xuất hiện trước mặt bọn cô.

“Đây là gì vậy?” Lý Dung tiến lên cầm đồ trên tay Thượng Quan Thanh rồi đi tới trước mặt Vu Thiện, bên trong chứa gì đó nằng nặng?

“Thiện Nhi, cậu mở ra xem đi, đảm bảo cậu sẽ hài lòng.” Thượng Quan Thanh cười híp mắt nói.

“Ồ, là gì vậy?” Vu Thiện tò mò hỏi, mở ra xem thì thấy đó chính là bản thiết kế thời trang của những nhà thiết kế trong tập đoàn Sở thị ngày trước, những thứ này đều có quần áo bán ra.

“Oa oa, tài liệu hiếm có như vậy, bà chủ đúng là lợi hại.” Lý Dung nhìn bản tài liệu này hưng phấn nói, bên trong có rất nhiều quần áo mà cô thích.

“Thanh, cảm ơn cậu.” Vu Thiện cảm kích nhìn cô ấy, phần tài liệu này đối với cô mà nói, rất có ích.

“Không cần khách sáo, tớ chỉ hi vọng cậu có thể thành công.” Cô rất khó mới lấy được phần tài liệu này, hi vọng có ích cho Vu Thiện.

“Đúng rồi Thanh, cậu lấy tài liệu ở đâu vậy?” Thượng Quan Thanh thiết kế trang phục lợi hại hơn mình, tài liệu quan trọng như vậy sao cô ấy không để mình dùng?

“À, mượn bạn bè.” Thượng Quan Thanh có chút nói lấy lệ, vẻ mặt hiện lên vết ửng đỏ, Vu Thiện không bỏ qua.

“Có thật không?” Vu Thiện tỏ ý không tin, vẻ mất tự nhiên trên mặt Thượng Quan Thanh sao cô có thể nhìn lầm được?

“Ừm, không nói mấy chuyện này nữa, cậu vẫn nên xem qua đi, có ích cho cuộc thi thiết kế lần này.” Thượng Quan Thanh trốn tránh ánh mắt Vu Thiện, ánh mắt như vậy khiến cô cảm thấy mình không che giấu được gì, cảm giác bị người ta nhìn thấu thật không tốt, vì quyển tài liệu này cô phải hi sinh rất nhiều.

“Có thật cậu không sao không? Có chuyện gì có thể nói cho tớ biết.” Vu Thiện chân thành nhìn Thượng Quan Thanh, tối nay Thượng Quan Thanh tuyệt đối có chuyện gạt mình.

“Không sao, cậu làm đi.” Thượng Quan Thanh biết vẻ mặt mình khiến Vu Thiện nghi ngờ, giống như người kia nói, tâm tình mình dễ biến hóa mới có thể khiến mình thất bại trước anh ta.   

“Được, cậu về nghỉ ngơi đi, ở đây có tớ rồi.” Nếu Thượng Quan Thanh không chịu nói nhất định là có lý do của mình.

“Ừ, cậu cũng cần nghỉ.” Quả thực Thượng Quan Thanh rất mệt mỏi, khuôn mặt người kia một lần lại một lần hiện lên trong đầu, mỗi một lần mình đối mặt anh ta sẽ khiến mình tiêu hao không ít thể lực.

“Biết rồi.” Vu Thiện nhìn bóng lưng cô rời đi, nhìn thế nào cũng thấy cô đơn, chẳng lẽ cô ấy xảy ra chuyện gì?

“Bà chủ đi rồi hả?” Từ nãy giờ Lý Dung mãi xem tài liệu, cuối cùng phát hiện không thấy Thượng Quan Thanh đâu, ngẩng đầu hỏi Vu Thiện.

“Ừ, cô ấy có chuyện.” Vu Thiện thu hồi tầm mắt, cầm tài liệu trên tay Lý Dung, từ tốn xem còn Lý Dung trông hàng. Bất tri bất giác đã đến xế chiều, cũng là thời gian đông khách nhất, một mình Lý Dung không làm xuể nên Vu Thiện ra giúp một tay, nhưng lại gặp một người không nên xuất hiện ở chỗ này.

“Thiện Nhi?” Giọng Âu Dương Văn kinh ngạc vang lên sau lưng cô khiến Vu Thiện không thể không xoay người đối mặt anh ta, vừa nãy cô đã biết là Âu Dương Văn cho nên mới tránh đi không để Âu Dương Văn thấy, chỉ là không ngờ anh ta vẫn thấy cô.

“Thật đúng là cô?” Âu Dương Văn đứng lên bước nhanh đi tới trước mặt Vu Thiện, thì ra không phải mình hoa mắt, thật sự là Vu Thiện, nhưng trang phục bây giờ của cô, rõ ràng là đang làm việc ở đây.

“Xin chào Âu Dương tiên sinh.” Vu Thiện lễ phép nói, đây là cửa hàng chứ không phải khách sạn, sao Âu Dương Văn lại xuất hiện ở chỗ này?

“Văn, anh nói bộ này đẹp không?” Giọng phụ nữ mềm mại từ sau lưng bọn họ truyền tới, một người phụ nữ vóc dáng cao gầy ăn mặc khêu gợi xoay quanh người bọn họ.

“Đẹp lắm.” Âu Dương Văn ứng phó nói, tròng mắt vẫn nhìn Vu Thiện, không ngờ Vu Thiện làm việc ở đây. Kể từ sau khi gặp ở nhà Âu Dương thì không có tin tức của cô, anh ta vẫn cảnh báo mình nên quên Vu Thiện, nhưng anh ta không làm được. Hôm nay gặp cô ăn mặc không giống với lúc trước, trái tim anh ta chộn rộn.

“Thưa cô, bộ trang phục này rất xứng với cô.” Vu Thiện mỉm cười giúp người phụ nữ sửa sang lại quần áo, thân là nhân viên cửa hàng, khách hàng hài lòng là trách nhiệm của cô.

“Văn, cô ấy ai vậy?” Người phụ nữ phát hiện tầm mắt Âu Dương Văn luôn đặt trên người Vu Thiện, tràn đầy đố kỵ hỏi, đây chỉ là nhân viên phục vụ, từ lúc nào ánh mắt Âu Dương Văn kém như vậy?”

“Bạn.” Âu Dương Văn vô cùng không thích thái độ của cô ta nhìn Vu Thiện, nhưng cũng không thể ra mặt nói gì, ngày đó Âu Dương Lãnh kiên quyết mang cô đi, còn sự bảo vệ của mình chỉ làm cô khó chịu.

“Cô đừng hiểu nhầm, Âu Dương tiên sinh chỉ có lòng tốt giúp đỡ tôi mà thôi, Âu Dương tiên sinh là người đàn ông tốt, cô nhớ phải nắm chặt lấy.” Vu Thiện ca ngợi nói, Âu Dương Văn biết là cô đang kéo dài khoảng cách quan hệ của hai người.

“Văn, là vậy phải không?” Lời này có tác dụng trong lòng cô ta, Âu Dương Văn là thiếu gia tập đoàn Âu Dương, mặc dù bây giờ còn chưa có quyền lực thực tế, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có tài sản, lúc này nhất định phải nắm giữ anh ta cho chắc.

“Ừ.” Âu Dương Văn vẫn nhìn Vu Thiện, có phải cô vẫn còn ghi hận chuyện kia hay không? Anh ta cũng tự trách mình không có năng lực.

“Này Văn, bộ quần áo này đẹp không?” Nếu như không phải nhìn trúng lễ phục dạ hội ở đây rất đẹp, lại còn độc nhất vô nhị cô ta mới không tới đây, cũng sẽ không để Văn đặt ánh mắt trên người phụ nữ tầm thường kia!

“Đẹp.” Lúc này Âu Dương Văn mới nhìn người phụ nữ trước mặt, nếu như không phải vì thân phận của cô ta, anh ta mới không lãng phí thời gian trên người cô ta.lqdion

“Vậy gói lại đi.” Tối nay có một bữa tiệc rất quan trọng, hơn nữa ba đã nói phải nắm chắc trái tim Âu Dương Văn, mình mới có cơ hội bước vào tập đoàn Âu Dương.

“Được, xin chờ một lát.” Nghe thấy người phụ nữ nói muốn mua bộ này, Vu Thiện thở phào nói, có thể tiễn bước chân hai người đi cô rất vui vẻ. Không phải cô không muốn nói chuyện phiếm với Âu Dương Văn, mà là tia lửa trong mắt người phụ nữ này sắp đốt cháy cô!

“Vậy chúng ta đi thôi.” Người phụ nữ cầm túi quần áo, choàng tay Âu Dương Văn, hai người cùng rời đi, Vu Thiện xem nhẹ hành động Âu Dương Văn quay đầu nhìn mình, rõ ràng thấy sự mất mát trong mắt anh ta, cô không hiểu Âu Dương Văn có ý gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.