Vu Thiện đưa tài liệu bản thiết kế cho cô nhân viên tiếp tân sau đó trở lại cửa hàng, Lý Dung thấy cô về hưng phấn hỏi: “Thiện Nhi hả, sao rồi?” lqdoni
“Cái gì sao rồi?” Vu Thiện không hiểu hỏi cô ấy, sao cô ấy còn hào hứng hơn cả mình?
“Ơ, chính là chuyện gặp tổng giám đốc Sở thị ấy?” Lý Dung thấy ánh mắt nghi ngờ của cô: “Chẳng lẽ cậu không gặp được tổng giám đốc Sở thị?”
“Không gặp.” Vu Thiện không hiểu tại sao cô ấy lại kích động như vậy, cô đi nộp bản thiết kế chứ không phải đi gặp đàn ông.
“A a a, cậu giả vờ phải không hả.” Lý Dung đỡ trán, không phải cô ấy không biết là có thể dựa vào bản thiêt kế, để gặp được tổng giám đốc Sở thị đấy chứ? “Cậu thật sự không gặp?”
“Tớ giao nó cho cô nhân viên tiếp tân.” Vu Thiện đi vào bên trong, tài liệu đã nộp, chờ tin tức tốt thôi.
“Tớ ngất mất, Thiện Nhi, cậu biết cậu bỏ lỡ cơ hội gì không?” Lý Dung không biết là tiếc thay cho cô hay là chính mình không cam lòng, xoay loạn xung quanh cô: “Đây là chuyện biết bao nhiêu cô gái tha thiết mơ ước đó, trong khoảng thời gian này có biết bao cô gái muốn mượn cơ hội lần này gặp được Kinh Sở tổng giám đốc Sở thị ngoài đời! Cậu thế mà lại bỏ lỡ như vậy!”
“Có chuyện nghiêm trọng như vậy ư?” Vu Thiện liếc cô ấy một cái, thấy cô ấy nói cứ như mình bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng, cô cần chính là cơ hội thiết kế chứ không phải cơ hội gặp đàn ông.
“Thiện Nhi à, không phải cậu không biết tổng giám đốc Sở thị đấy chứ?” Lý Dung nghi ngờ hỏi, nhìn vẻ mặt cô bình thản, thật sự không động lòng với tổng giám đốc Sở thị ư? Đó là mỹ nam khó gặp, nhưng vẫn không đẹp trai bằng Âu Dương Lãnh, người trước đó tới đón Vu Thiện tan làm mà cô ấy đã từng gặp.
“Được rồi, sau này sẽ có cơ hội.” Vu Thiện không biết tại sao Lý Dung lại khẩn trương như vậy, song cô chỉ để ý tới bản thiết kế được thông qua hay không mà thôi.
“Cũng đúng, Vu Thiện, cậu nhất định phải nắm chặt cơ hội nhé.” Lý Dung lại nói bên tai cô một lần nữa, nhận được cái gật đầu của Vu Thiện mới xoay người đi làm việc, còn Vu Thiện thì không thể phản bác lời Lý Dung nói đành cười một tiếng cho qua.
Thời gian làm việc trôi qua rất nhanh, Vu Thiện trở về nhà Âu Dương, bất ngờ biết được tối nay Âu Dương Lãnh sẽ không về, cô thở phào nhẹ nhõm, tâm tình có chút mất mát, về phần mất mát điều gì thì cô không suy nghĩ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vu Thiện ăn sáng như thường lệ, một mình đi ra ngoài, thời gian Âu Dương Lãnh không có bên cạnh trôi qua rất nhanh, cô cũng thỏa mãn với ngày một mình một bóng như thế này.
Đi tới cửa hàng Lý Dung đã tới làm, vì hôm nay là thứ sáu khách tới nhiều hơn, rất nhiều người hẹn tới mua đồ vì chỗ này thiết kế trang phục rất đẹp, hơn nữa là độc nhất vô nhị, cộng thêm mai là ngày nghỉ. Nữ sinh cũng hi vọng mình thể hiện mặt đẹp nhất trước mặt các bạn nam sinh, cho nên rất nhiều người lựa chọn hôm nay tới đây mua quần áo.
Vu Thiện và Lý Dung bận rộn cả ngày, đến năm giờ chiều mới hết khách Lý Dung than thở: “Mệt quá, Thiện Nhi, cậu không mệt hả?”
“Không mệt.” Vu Thiện nhìn Lý Dung ngồi sụp xuống ghế không dậy nổi, mỉm cười nói: “Cậu đó, phải vận động nhiều một chút, lúc này mới không bị mệt.”
“Phục cậu quá, vẫn kiên trì chạy bộ mỗi ngày.” Lý Dung trợn mặt nhìn Vu Thiện một cái, ngồi một mình không muốn nhúc nhích, đúng lúc này điện thoại vang lên, Vu Thiện sửng sốt, không phải điện thoại mình đang reo sao?
“Còn không mau nghe điện thoại đi, ồn quá.” Lý Dung bất mãn hừ một tiếng, thấy Vu Thiện ngây ngô, vẻ mặt cô ấy vậy là sao?
Vu Thiện vội vàng lấy điện thoại trong túi ra, tiếng chuông chói tai vẫn vang lên, là số điện thoại lạ hoắc, Vu Thiện do dự bắt máy: “A lô, xin chào!”
“Xin chào, xin hỏi cô là Vu Thiện đúng không?” Đầu bên kia truyền tới giọng nữ chuyên nghiệp, nhưng giọng rất ngọt ngào.
“Vâng, cô là?” Vu Thiện nghi ngờ, cô gái này biết mình?
“Tôi là thư ký phòng thiết kế thời trang của Sở thị, tác phẩm của cô đã lọt vào vòng trong, mời cô chiều nay tự mình đi tới tập đoàn Sở thị, tổng giám đốc của chúng tôi muốn đích thân gặp cô.” Giọng nữ trong ống nghe không hề gợn sóng, nói.
Tác phẩm của cô lọt vào vòng trong? “Đây là thật sao?” Cô không xác định, hỏi lại.
“Là thật, chiều nay đúng 3 giờ, mời cô tới.” Cô gái bên kia ống nghe dựa theo chỉ thị nói.
“Được, cảm ơn cô, ngày mai tôi nhất định sẽ tới!” Tác phẩm của cô được lọt vào vòng trong! Thật tốt quá! Sau khi tắt điện thoại, Vu Thiện ngây ngẩn cả người!
“Thiện Nhi, cậu sao nữa?” Lý Dung nhìn cô nghe máy, lúc đầu thì dè dặt bây giờ lại ngây ngốc như vậy, thay đổi rõ rệt thế, cô ấy xảy ra chuyện gì?
“Tác phẩm của tớ lọt vào vòng trong!” Vu Thiện cao hứng lớn tiếng nói, dùng kích động cũng khó để hình dung tâm tình bây giờ của mình, cô vốn không ôm hi vọng gì to lớn, đã lo lắng tác phẩm như vậy không được người khác ủng hộ, thế mà bây giờ lại lọt vào vòng trong, sao cô không phấn khích cho được!
“Thật ư? Cậu không nghe nhầm đấy chứ?” Lý Dung cũng rất kinh ngạc, không phải Vu Thiện không thấy cả mặt tổng giám đốc? Sao thành công được?
“Ừ, thật.” Vu Thiện nắm chặt điện thoại của mình, suy nghĩ nên nói chuyện này cho người nào biết, đúng rồi, mẹ ở trong viện điều dưỡng chắc rất cô đơn, nếu như mình nói tin tức này cho mẹ biết, mẹ nhất định rất cao hứng, vẻ mặt sẽ rất dịu dàng.
“Vậy thì tốt quá, chúc mừng, Thiện Nhi.” Lý Dung mừng thay cho cô, đứng bên cạnh vui cười nói, hai người cười rất xinh đẹp.
“Chuyện gì mà vui vẻ như vậy.” Thượng Quan Thanh xuất hiện ở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn xông xáo bước tới.
“Bà chủ, tác phẩm của Thiện Nhi lọt vào vòng trong.” Lý Dung cao hứng đi tới cạnh Thượng Quan Thanh, thông báo tin tức làm người ta phấn khích.
“Thật ư? Chúc mừng cậu.” Ánh mắt Thượng Quan Thanh sáng lên, thật sự là tin tốt, nụ cười này vừa vặn che giấu vẻ mệt mỏi của cô.
“Cảm ơn, nếu như không có các cậu ủng hộ, sao tớ có cơ hội thành công được.” Vu Thiện cảm kích nói, là họ khích lệ mình mới có cơ hội như vậy.
“Vậy cậu còn không nhanh trở về, nhớ ăn mặc xinh đẹp một chút để gặp tổng giám đốc Sở thị!” Lý Dung giục Vu Thiện, tổng giám đốc Sở thị không phải ai cũng có thể gặp, hơn nữa Vu Thiện bình thường như vậy, phải về chuẩn bị cho kỹ.
“Đúng đó, chuyện quan trọng như vậy, cậu về trước chuẩn bị đi.” Thượng Quan Thanh cũng nói, không ngờ tác phẩm của cô ấy lại được lọt vào vòng trong, mặc dù mình cũng hi vọng cô ấy làm được, nhưng trước đấy và cho đến giây phút này, mình không nghĩ tới.
“Ừ, vậy tớ về nhé, ngày mai xin nghỉ không đến, tớ muốn báo tin tức này cho mẹ biết!” Vu Thiện mặt mày hớn hở, tin tức hôm nay khiến tâm tình cô rất tốt, nhưng cô còn phải về hỏi Âu Dương Lãnh, cô muốn đi thăm mẹ, nói tin này cho mẹ biết.
“Nhanh về đi. Ở đây có bọn tớ rồi.” Lý Dung cười nói, cô rất hâm mộ Vu Thiện, chỉ tiếc mình không có thiên phú này.
Hai người nhìn theo bóng dáng Vu Thiện rời đi, qua lúc lâu sau hai người mới quay lại cửa hàng dọn dẹp đồ còn sót lại.