Tổng Giám Đốc Phu Nhân Phải Là Em!

Chương 6: Nguy hiểm rình rập



Buổi tối

Mặc Kỳ Thiên cực kỳ hưng phấn đứng trước gương chỉnh âu phục đen lại , hôm nay đối với anh quả thật là một ngày may mắn , nào là tìm được cơ hội cùng lão bà tương lai ăn tối , lão bà tương lai lại cực kỳ tài giỏi sau này có thể đảm nhiệm chức Phu nhân lão Đại a! Lấy chìa khóa xe rồi ra gaara lấy xe , chạy một mạch tới biệt thự Lãnh gia.

Thấy chiếc Lamborghini sang trọng đỗ trước cổng biệt thự , bảo vệ liền ra gõ cửa hỏi '' Xin hỏi ngài tìm ai? ''

Mặc Kỳ Thiên mở cửa xe , thân hình thon dài xuất hiện , nhếch mép một cái '' Tôi muốn vào trong! ''

Bảo vệ không chần chờ mà gật gật không dám ngăn cản , đây là Mặc Kỳ Thiên đó ! Tổng giám đốc Mặc thị , lão Đại Huyết Long bang trong truyền thuyết đó !

Cánh cửa sắt to lớn tự động kéo ra , Mặc Kỳ Thiên bước vào rồi đi thẳng vào cánh cửa chính.

Mà trong này Lãnh lão cùng phu nhân và hai đứa con trai đang ngồi ăn trái cây xem tivi thì nghe dì Hiếu nói '' Thưa lão gia , có Mặc thiếu gia tới ạ! ''

Lãnh Khiêm Ân cau mày , Mặc Kỳ Thiên đến đây làm gì? '' Mời cậu ta vào ''

Mặc Kỳ Thiên được sự cho phép của chủ nhà liền đi vào , nhìn thấy Lãnh Khiêm Ân cùng Lệ Ái Lan , Lãnh Nhất Thiên , Lãnh Thiên Phong , khóe miệng nở ra một nụ cười '' Xin chào Lãnh lão , Lãnh phu nhân ''

Lãnh Khiêm Ân chỉ vào chỗ gần Lãnh Nhất Thiên '' Mặc tổng , mời ngồi ''

Đợi Mặc Kỳ Thiên ngồi xuống , Lệ Ái Lan cướp lời của lão công nhà mình hỏi '' Mặc thiếu , cậu tới Lạnh gia có việc gì a? ''

'' Con đến đón Thiên Nguyệt '' Mặc Kỳ Thiên hết sức lễ phép

Lệ Ái Lan nhớ lại hồi chiều Lãnh Thiên Nguyệt có nói có hẹn không ngờ người hẹn cùng Lãnh Thiên Nguyệt là Mặc Kỳ Thiên , theo ấn tượng của bà thì Mặc Kỳ Thiên là mẫu con rễ tốt nhất nên bà mỉm cười , xua xua tay với Lãnh Thiên Phong '' Thiên Phong , lên kêu Thiên Nguyệt xuống a! ''

'' Tại sao phải là con chứ? '' Lãnh Thiên Phong cau mày

'' Không cần '' Một giọng nói êm ái , dịu dàng , lãnh đạm vang lên sau lưng khiến mọi người chú ý. Lãnh Thiên Nguyệt với bộ đầm màu đen , kiểu cúp ngực nhưng vẩn có ren trắng che ở trên , tóc đen xõa ra sau , môi đỏ mọng , tay cầm bóp máu đen hiệu Chanel , đi giày cao gót hở mũi.

Mặc Kỳ Thiên hít một khí lạnh , Lãnh Thiên Nguyệt thật xinh đẹp! '' Thiên Nguyệt , đi chưa? ''

Lãnh Thiên Nguyệt khẽ cau mày , Thiên Nguyệt? Ai cho gọi cô như vậy?

'' Đi a! '' Thiên Nguyệt mỉm cười chào mọi người rồi cùng Mặc Kỳ Thiên ra ngoài

Bảo vệ nếu không phải đã quen với bộ dạng xinh đẹp của cô chủ mình có lẽ đã chết vì mất máu từ lâu rồi.

Vừa lên xe , Mặc Kỳ Thiên vừa lái vừa hỏi '' Sao không gọi cho tôi? ''

'' Không gọi Mặc tổng cũng đến rồi đấy thôi? '' Thiên Nguyệt nhún nhún vai nhàn nhạt nói

Mặc Kỳ Thiên không nói gì chỉ lẵng lặng lái xe.

Với tốc độ 100km/1h , nửa tiếng xe đã dừng trước một nhà hàng 5 sao nỗi tiếng , nhà hàng Màu Sắc. Đáng lẽ Mặc Kỳ Thiên định bao trọn chỗ này nhưng sợ Thiên Nguyệt mất tự nhiên nên lại thôi.

Lịch sự mở cửa xe cho Thiên Nguyệt , tay phải ôn eo cô lại , Thiên Nguyệt cau mày nhìn Mặc Kỳ Thiên nhưng Mặc Kỳ Thiên giả ngơ chỉ nở một nụ cười quỷ dị trên môi.

Trai tài , gái sắc Mặc Kỳ Thiên , Lãnh Thiên Nguyệt vừa bước vào đã thu hút không biết bao nhiêu cặp mắt. Kéo ghế cho Lãnh Thiên Nguyệt ngồi , chính mình cũng ngồi kế đối diện , lạnh lùng nói '' Món ngon lấy ra hết ! ''

Vậy là trong khi chờ đầu bếp làm , Mặc Kỳ Thiên cứ say sưa ngắm nhìn Lãnh Thiên Nguyệt ngược lại Lãnh Thiên Nguyệt chỉ chú ý trên điện thoại nhưng không làm phần trăm nhìn của Mặc Kỳ Thiên giảm xuống tí nào đến nỗi Lãnh Thiên Nguyệt bực bội mà ngước lên nhìn lại nói '' Tôi biết tôi rất xinh đẹp nhưng Mặc tổng có cần phải nhìn tôi chằm chằm như sinh vật lạ không? ''

Bây giờ Mặc Kỳ Thiên mới nhận ra , Lãnh gia có bệnh tự luyến di truyền , lần thứ nhất nói chuyện với Lãnh Nhất Thiên cũng tự luyến nói nữ nhân của hắn bằng chốn hậu cung thời xưa , lần hai nói chuyện với Lãnh Thiên Phong cũng tự luyến nói ở A Thị chưa có ai có đầy đủ xe hơi trên thế giới mỗi thứ một chiếc như hắn , lần này gặp Lãnh Thiên Nguyệt , Mặc Kỳ Thiên xác định tự luyến có thể di truyền a!

Nhưng Lãnh Thiên Nguyệt đẹp thật '' Lãnh gia có bệnh tự luyến di truyền a? '' Hắn cười nói

Lãnh Thiên Nguyệt không biết về vụ hai người kia tự luyến nên chỉ cười nói '' Thế nào? Sai? '' Lãnh Thiên Nguyệt cười duyên

Mặc Kỳ Thiên ngẩn người chốc lát , âm thầm nuốt nước miếng , Mặc Kỳ Thiên hận , hận không thể lập tức ăn cô!

Vươn tay thon dài ra nhéo cái má trắng noãn mịn màng của Lãnh Thiên Nguyệt , Mặc Kỳ Thiên nói '' Không sai , không sai , em quả thật rất đẹp! ''

Đối với mấy cái khen này Lãnh Thiên Nguyệt cũng quen rồi nhưng lần này nam nhân này khen làm má cô hơi ửng hồng , ừ , lạnh lùng thì lạnh lùng , cũng là phụ nữ cơ mà!

'' Khụ khụ khụ ... '' Lãnh Thiên Nguyệt họ khan vài cái , vụng về kéo cái tay của Mặc Kỳ Thiên ra rồi cúi đầu để che khuôn mặt hồng lại.

Mà mắt Mặc Kỳ Thiên đặc biệt tinh , thấy hết hành động vừa rồi nên chỉ cười ôn nhu.

Cái màn hết sức thân mật đã thu hết vào mắt của một cô gái trẻ ngồi ở xa xa kia nhưng vị trí có thể thấy rõ bàn của bọn họ , cô gái đó cắn môi đỏ mọng , lầm bầm '' Kỳ Thiên , anh từ chối đi gặp đối tác quan trọng chỉ để gặp một nữ nhân? ''

Lấy cớ đi WC , núp ở một chậu cây gần đó , dùng điện thoại chụp rõ khuôn mặt của Lãnh Thiên Nguyệt sau đó nhấn nhấn cái gì trong điện thoại , khẽ cười '' Nếu Lạm Lạc Hoa ta không có được Kỳ Thiên thì không ai có được ''

Nhưng câu nói đó cùng hành động của cô ta sẽ dẫn cô ta đi đến một kết cục không thể thảm hại hơn! Tuy nhiên đó là chuyện của sau này.

Thế là buổi ăn tối của Mặc Kỳ Thiên và Lãnh Thiên Nguyệt chủ yếu toàn cãi cọ những thứ linh tinh. Mà cả hai cùng nhận ra bọn họ chưa từng nói chuyện thoải mái như thế này với người ngoài , lúc thường Mặc Kỳ Thiên , lạnh lùng , lãnh khốc , kiến quyết nhưng đối với Lãnh Thiên Nguyệt thì dịu dàng , ôn nhu , cực chiều và cực kỳ nghe lời. Còn Lãnh Thiên Nguyệt lúc thường lạnh lùng , gian xảo , ít nói nhưng với hắn trở thành một người nói nhiều chí chóe!

Thế là bọn họ lại tiến gần thêm một bước gần đến trái tim băng giá của cả hai rồi!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.