Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

Chương 100: Cục cảnh sát



“Nếu đã như vậy thì cũng đừng trách tôi không khách khí.” Tân Nhiên cũng không khách khí, trực tiếp muốn rút súng ra.

Mạnh Biên dùng tay trái ngăn cản hành động cậu ta, một cây súng nhanh hơn nhắm vào trán cậu ta.

Là tài xế.

“Tôi cho cậu chết rõ ràng một chút.” Mạnh Biên từ từ lấy súng của tài xế, bảo tài xế lái xe cho tốt: “Lúc tôi đi điều tra thân phận của Phan Vân Lam, không nghĩ là sẽ phát hiện cậu lại có quan hệ với chuyện năm xưa, chuyện này chẳng lẽ không thú vị sao?”

Có viên đạn từ ngoài bắn tới, phá vỡ cửa kính, một miếng kính thủy tinh xẹt qua gò má Mạnh Biên, để lại một vết máu.

“Cậu là người của con đàn bà kia, tôi muốn cho cậu cơ hội nhưng dường như cậu đã bị dã tâm làm lu mờ mong ước ban đầu, nếu đã làm tổn thương tôi, vậy tôi không thể không giải quyết cậu.” Nói xong câu đó, viên đạn trực tiếp xuyên qua đầu Tân Nhiên.

Đời người kiêng kỵ nhất chính là tham lam.

“Ông Mộ, ý ông là, người lần này là bà ta sao?” Tài xế là người vào sinh ra tử với Mạnh Biên, cũng là một trong những tâm phúc của ông ta, từ khi Mạnh Biên còn chưa lên chức đã ở bên cạnh ông ta.

Mạnh Biên nghe những lời này, lấy ra khăn tay màu trắng, tốn sức dùng tay phải lau lau tay trái vừa mới giết người.

“Sát thủ không phải người của nhà họ Phan.” Không vì gì khác, chỉ là vì trực giác, ả đàn bà kia không đến mức đối xử với mình như thế, đã nhiều năm như vậy, nếu muốn giết thì hơn hai mươi năm trước đã giết rồi.

“Tôi cũng không chắc chắn, gần đây thành phố Nhiễu quá loạn.” Mạnh Biên không ít kẻ thù, nhưng tay bắn tỉa bố trí trên tòa nhà đối diện ông ta cùng với Tân Nhiên trong ứng ngoài hợp không phải là cách làm của người phụ nữ kia, cũng không phải người thường có thể làm được, trước kia mấy người đó mấy cân mấy lạng ông ta vẫn biết được.

Tài xế lái xe cực nhanh, vì phải không ngừng né tránh những chiếc xe đuổi theo phía sau nên cũng không có tâm trạng tiếp lời Mạnh Biên.

Vệ sĩ bây giờ lập tức tập hợp lại với họ.

Mạnh Biên xoa trán.

Có mấy chiếc xe đụng độ với những chiếc đuổi giết bọn họ, người của ông ta tới rồi.

Có một câu, rồng không áp nổi rắn, người của bọn họ nhanh chóng chiếm thế thượng phong, không ngừng có xe phát nổ khiến cho người qua đường vô cùng sợ hãi, có người vẫn khá bình tĩnh, trực tiếp báo cảnh sát.

“Rút đi, cảnh sát sắp tới rồi, gần đây vẫn nên khiêm tốn một chút.” Mạnh Biên dặn dò tài xế, để lại người của mình dọn dẹp tàn cục.

Tin tức này làm náo loạn ầm ầm, nhanh chóng vươn lên thành chủ đề của thành phố Nhiễu, nhưng lại bị gỡ xuống với tốc độ còn nhanh hơn.

Đương nhiên Hoàng Mạnh chú ý tới chuyện này, không biết Mạnh Biên thế nào rồi.

Người giống như Hoàng Mạnh và Mạnh Biên, gặp phải chút thương tích hay là bị cảm thông thường đều sẽ mời bác sĩ riêng của mình đến nhà, cho nên Hoàng Mạnh trực tiếp lái xe đến biệt thự của Mạnh Biên.

Số người bảo vệ xung quanh biệt thự của Mạnh Biên rõ ràng tăng lên đáng kể, bây giờ là giai đoạn nhạy cảm, cho dù là ở nhà cũng không thể lơ là cảnh giác.

Kỳ lạ là lại có xe của cục cảnh sát.

Hoàng Mạnh khẽ nheo mắt lại cười nhẹ, Mạnh Biên có thân phận gì chứ, cho dù biết việc này có liên quan tới Mạnh Biên nhưng cũng sẽ không trực tiếp đến nhà Mạnh Biên, cùng lắm là tùy tiện bắt mấy tên đàn em đến cục cảnh sát uống chút trà thôi.

Bây giờ lại trực tiếp đến nhà.

Vệ sĩ thấy là Hoàng Mạnh cũng không nói nhiều, trực tiếp cho qua.

Bên trong là cục trưởng Hoành của cục cảnh sát đang uống trà với Mạnh Biên, theo sau có bốn cảnh sát.

“Ông Mạnh à, chuyện này là cấp trên quán triệt, có người dân trong thành phố chụp được ảnh anh xuất hiện ở hiện trường, chúng tôi thực sự là không ép xuống nổi.”

Hoàng Mạnh vừa mới bước vào liền nghe thấy những lời này.

Lăn lộn trong thành phố Nhiễu, dù là xã hội đen hay giới làm ăn chân chính cũng không thể tránh được phải quan hệ với chính phủ, cho nên trong chính phủ có rất nhiều quản lý cấp cao một mắt nhắm một mắt mở đối với một số hành vi của bọn họ.

Mạnh Biên vẫn điềm tĩnh uống trà, không hề đáp lời, để lại cục trưởng Hoành cười ha hả với vẻ mặt lúng túng.

Hoàng Mạnh cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống cạnh hai người, không nhanh không chậm nói: “Cục trưởng Hoành, chuyện này là ông không đúng rồi.”

Cục trưởng Hoành nhìn Hoàng Mạnh, trong lòng nghi ngờ hai người kia đã về phe nhau từ khi nào, không phải nói giữa nhà họ Mạnh và nhà họ Hoàng sẽ không qua lại với nhau cả đời sao?

Nhưng cục trưởng Hoành là nhân vật nào chứ, ngồi trên ghế nhiều năm như vậy đã sớm trở thành lão hồ ly tinh ranh rồi: “Lời này của sếp Hoàng là sao?”

Hoàng Mạnh nhấp một ngụm trà, tỏ vẻ cao thâm nói: “Hôm nay ông cũng đã đến thăm ông Mạnh rồi, ông Mạnh không cẩn thận bị một số phần tử xã hội đen làm bị thương, tính mạng bị đen dọa, sao có thể để người có bộ dạng này đến cục cảnh sát chứ? Không khỏi mất nhân tính quá đi.”

Mạnh Biên nhìn thoáng qua Hoàng Mạnh, tán thưởng gật gật đầu.

Cục trưởng Hoành lau mồ hôi lạnh trên trán, tình thế khó xử: “Mạnh Biên anh yên ổn ngồi ở đây uống trà, anh nói với tôi tính mạng anh bị đe dọa, cấp trên sẽ làm gì với cái chức của tôi bây giờ.” Nhưng đứng trên địa bàn của người ta lại nổi loạn không nghe lời anh cả xã hội đen dường như cũng không dễ sống.

Mạnh Biên thấy cục trưởng Hoành do dự, tiếp tục nói: “Cục trưởng Hoành, từ khi nào cục cảnh sát lại rời xa nhân tính như vậy.” Trong một câu nói bình thường tràn đầy sự uy hiếp mạnh mẽ.

Cục trưởng như nước chảy, nhà họ Mạnh như sắt thép, cuối cùng cục trưởng Hoành vẫn khuất phục.

Dù sao cũng không biết chết thế nào được chưa.

“Mọi người đều thấy rõ, ông Mạnh Biên bị thương nằm trên giường, cục cảnh sát chúng ta cũng có tinh thần nhân đạo, hiểu không.” Cục trưởng Hoành dặn dò cấp dưới.

Nhìn thấy sếp mình lên tiếng, bốn cảnh sát vội gật đầu, thể hiện đã thấy.

Mạnh Biên và Hoàng Mạnh hài lòng gật đầu, tỏ vẻ trẻ con dễ dạy.

“Ông thấy là ai gây áp lực cho cục trưởng Hoành.” Nhìn thấy người của cục cảnh sát rời đi, Hoàng Mạnh liền hỏi.

Bầu trời của thành phố Nhiễu quả thực đã thay đổi, càng không yên bình.

“Ai biết được.” Mạnh Biên lắc đầu, ông ta cũng không nghĩ ra được ai có thể lực lớn như vậy, lại có thể nhúng tay vào chuyện của thành phố Nhiễu, vừa lên đã xử nhà họ Mộ, xem ra cũng không đơn giản.

Hoàng Mạnh cũng tự mình suy nghĩ, phân tích những người xung quanh.

Đột nhiên có ý nghĩ xẹt qua đầu, vốn tìm Mạnh Biên để nói gì đó, trực tiếp cầm lấy áo vest xông ra ngoài, chỉ ném lại một câu: “Có thời gian lại đến tìm ông phân tính chuyện thành phố Nhiễu.”

Mạnh Biên ngây ra một hồi, phấn khích cười nói: “Tiểu tử này, phản ứng cũng không chậm.”

Tuy Mạnh Biên nói phản ứng của anh rất nhanh, nhưng ông ta vẫn cảm thấy là quá chậm rồi.

Chết tiệt, tại sao mình lại không nghĩ tới chuyện này, tại sao lại muốn đến thăm Mạnh Biên, chuyện của lão hồ ly đó cần mình quan tâm sao?

Hoàng Mạnh có chút hối hận sáng sớm nay đã cãi nhau với Hà Ngân, nếu không tuyệt đối sẽ không cho người khác cơ hội vào nhà lúc vắng người.

Khoảng cách giữa nhà họ Mạnh và nhà họ Giang cũng rất xa, Hoàng Mạnh bất chấp nhiều như vậy, liên tục vượt qua vô số đèn đỏ, hận không thể nhanh chóng bay đến bên cạnh Hà Ngân.

Chuyện này nhắm vào Mạnh Biên không sai, nhưng cũng là nhắm vào Hà Ngân.

Thế cục của thành phố Nhiễu hiện giờ quả thực rất phức tạp, nhưng xét đến cùng là do Phan Vân Lam làm ra, thế lực rắc rối phức tạp sau lưng anh ấy ảnh hưởng đến toàn bộ thế cục, mà mục đích của Phan Vân Lam vẫn rất rõ ràng, đó chính là Hà Ngân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.