Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

Chương 104: Dạy dỗ (2)



Trước khi xử lý nhà họ Phan, chuyện quan trọng nhất là phải rửa sạch mối thù vì đã làm Hà Ngân bị thương, Hoàng Mạnh không biết là ai làm, thế nhưng anh biết rất rõ.

Đám người nhà họ Hà, một tên cũng trốn không thoát.

Phan Vân Lam rất nhanh đã triệu tập người bao vây Hà Thành Lâm trong một quá bar có bầu không khí ngột ngạt, hắn đang cùng đám bạn bè chẳng ra gì của mình uống rượu tán gái.

“Chúng bây đã dùng súng lục bao giờ chưa?” Hà Thành Lâm đắc ý, không nhịn được khoe khoang với mấy người anh em của mình.

“Mấy hôm trước, chị của tao còn đưa cho tao mấy khẩu súng, tao bắn một người phụ nữ bị thương, cái cảm giác kia ấy mà, đàn ông đàn ang không chơi súng thì vứt, biết không hả!” Hà Thành Lâm giơ ly rượu lên, hăng hái nói.

Đám bạn bè chẳng ra gì không ngừng phụ họa, thực ra trong lòng chẳng đứa nào tin, kể cả nhà họ Hà có tiền đi chăng nữa, sao lại dễ dàng có được súng cơ chứ, chém gió hơi quá đà rồi.

Phan Vân Lam đúng lúc nghe được lời nói của Hà Thành Lâm, ánh mắt nguy hiểm nheo lại.

Phan Vân Lam dứt khoát tóm lấy cổ áo của hắn xách ra khỏi đám người: “Thằng kia mày vừa mới nói gì?”

Hà Thành Lâm là người chẳng chịu kém cạnh, do ngọn đèn mờ nên không nhìn rõ người trước mắt, căng họng gào thét: “Mẹ nó mày còn dám ăn nói thế với tao, cẩn thận tao cần súng bắn chết mày bây giờ.”

Phan Vân Lam dễ dàng khống chế được Hà Thành Lâm: “Hôm nay tao đến đây là để tẩn cho mày một trận.”

Phan Vân Lam phất phất tay với đám tay sai: “Đánh chết thằng này cho tôi.”

Đám côn đồ kia đã từng trông thấy chiến trận như thế này bao giờ đâu, nhất là nhìn ra Phan Vân Lam vốn không dễ đối phó, tình anh em chó má gì sớm đã vứt ra sau đầu, tất cả rủ nhau đánh bài chuồn.

“Mẹ mấy đứa chúng mày.” Hà Thành Lâm vô cùng bất mãn với hành vi của đám đàn em mình, có điều còn chưa chửi xong thì liên hoàn tay đấm chân đá đã trút lên người hắn, sức lực rất lớn, không hề nương tay.

Rất nhanh, máu của Hà Thành Lâm rơi xuống theo khóe miệng, cậu ta luôn mồm kêu đau, nhưng cũng coi như là có khí phách, chưa kêu cứu.

Phan Vân Lam cũng dạy cho bọn chúng một bài học, hiện giờ thành phố Nhiễu đang bị điều tra nghiêm ngặt, thế cục mơ hồ không rõ, không phải thời cơ để giết người động thủ, chẳng phải Mạnh Biên đã bị kẻ khác xử lý rồi đấy sao, ông ta là ai chứ, anh cả xã hội đen của thành phố Nhiễu, vậy mà bị người khác tống cổ vào tù dễ như trở bàn tay.

Trong mắt Phan Vân Lam, mặc dù Mạnh Biên là chú của Hà Ngân, nhưng trong những năm cô gặp khó khăn nhất thì ông ta không hề xuất hiện, nếu Hà Ngân không nhận người chú này thì anh cũng sẽ không nhận, chỉ có anh mới biết, thân là con gái, có thể đi đến ngày hôm nay Hà Ngân đã khổ SỞ chừng nào, mà Mạnh Biên thì đứng bên cạnh chỉ im lặng nhìn.

Nhìn thấy Hà Thành Lâm gần như sắp hấp hối, biết người khiến cho Hà Ngân bị thương đúng là Hà Thành Lâm này, anh cũng miễn cưỡng tạm buông tha cho người nhà họ Hà, dù sao việc cấp bách mà anh cần phải làm chính là thu phục nhà họ Phan.

Hà Thành Lâm run rẩy lấy điện thoại di động ra, chất lượng của di động vô cùng tốt, bị đám người kia đánh thành bộ dạng này mà còn không hỏng, Hà Thành Lâm nhớ lại khuôn mặt của Phan Vân Lam, tìm được gã đàn ông này từ trong trí nhớ của mình rất nhanh, chẳng phải Phan Vân Lam thì còn là ai, tay sai bên người ả đàn bà Hà Ngân thối tha.

“Chị, chị mau đến cứu em, Phan Vân Lam mang theo một đám người, xém tí nữa là em bị đánh chết.” Hà Thành Lâm không ngừng nhe răng nhếch miệng kêu.

Hà Dung nghe thấy em trai cưng bị thương, vô cùng đau lòng.

Cô ta vừa nhanh chóng lái xe chạy tới chỗ quán bar Hà Thành Lâm đang ở, vừa gọi điện thoại cho Giang Việt Nhượt, bất mãn lên án: “Chúng ta giúp Phan Vân Lam, hắn thì hay rồi, đánh cho em trai của tôi một trận, cô Giang, tôi nghĩ cô cần phải chú ý chút rằng mình đang hợp tác với hạng người gì đi.”

Vẻ mặt Giang Việt Nhượt khó hiểu, cô vừa mới xử được Mạnh Biên, kế hoạch không chê được vào đâu như vậy mà tên kia còn không cứu Hà Ngân ra rồi đưa cô ta cao chạy xa bay sao?

Quả thật là thành sự không đủ bại sự có thừa.

“Phan Vân Lam, rốt cuộc anh bị làm sao thế hả?” Giang Việt Nhượt vô cùng tức giận, sao mình lại chọn phải đồng đội ngu xuẩn như vậy cơ chứ.

“Ngược lại tôi muốn hỏi cô, chuyện người cô phái đi suýt nữa giết chết Hà Ngân thì tính như thế nào đây?” Phan Vân Lam không hề e sợ Giang Việt Nhượt.

Đống chiêu trò của Giang Việt Nhượt, chính mình chẳng lẽ lại không rõ?

Giang Việt Nhượt nghe Phan Vân Lam nói, trong nháy mắt đã dịu giọng, giọng điệu cũng hòa hoãn đi nhiều: “Cô Hà không sao chứ.”

Phan Vân Lam cũng biết giờ không phải là lúc trở mặt, tuy rằng trong lòng rất mất kiên nhẫn, nhưng vẫn nói: “Hiện giờ đang dưỡng thương ở nhà họ Hoàng.”

Phan Vân Lam đã sớm mua chuộc bác sĩ, cũng không sợ Giang Việt Nhượt đi điều tra, bởi vậy nói chuyện cũng cực kỳ chắc chắn.

Giang Việt Nhượt cứ cảm thấy có gì đó sai sai, vì sao Hà Ngân lại trở về chỗ ở của nhà họ Hoàng, theo lý thuyết thì Phan Vẫn Lan sẽ phải ngăn cản chứ, dù sao thì hệ thống bảo an trong nhà của nhà họ Hoàng ngay cả đến sát thủ tay sai của cô ta cũng không thể dễ dàng tiến vào được.

Xem ra, càng ngày càng khó tách Hà Ngân ra khỏi Hoàng Mạnh.

“An Nhiên, cậu đi điều tra bệnh viện Hà Ngân vừa mới đến, xem xem xảy ra chuyện gì.” Giang Việt Nhượt luôn cảm thấy không đúng lắm, nhưng lại không thể nói ra lạ ở chỗ nào.

Tốc độ làm việc của cấp dưới rất mau lẹ, ước chừng qua mười lăm phút, điện thoại đổ chuông: “Chân Hà Ngân trúng đạn, bởi vì mất máu quá nhiều, phải dùng nhóm máu HR, mà lượng máu dự trữ trong kho không đủ, Phan Vân Lam truyền máu cho cô ta, thân thể suy yếu không ngăn cản được Hoàng Mạnh.” An Nhiên báo cáo kết quả điều tra của mình.

Thoạt nhìn thì có vẻ hợp lý không có bất cứ vấn đề gì, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó hơi bất thường.

Rốt cuộc là chỗ nào nhỉ? Giang Việt Nhượt không thể nói rõ, căn dặn An Nhiên trở về, không thể cứ mãi xoắn xuýt với chuyện cỏn con này được, bản thân cô ta còn có việc lớn phải làm.

“Đợi đã.” Giang Việt Nhượt đang muốn cúp điện thoại thì đột nhiên.

“Không đúng.” An Nhiên trừng mắt nhìn camera theo dõi, mày nhíu lại càng sâu.

“Sao vậy?” Giang Việt Nhượt xoa huyệt thái dương đang nhảy dựng lên.

“Camera theo dõi phía chính diện bị người ta xóa đi rồi, nhưng trong camera thang máy tầng ba tôi nhìn thấy Hà Ngân và Hoàng Mạnh dừng lại ở đây, mà khoa chỉnh hình lại ở tầng năm.” An nhìn chằm chằm vào màn hình. “Tầng ba là khoa phụ sản.”

Ánh mắt Giang Việt Nhượt đột nhiên trở nên nguy hiểm, là khoa phụ sản.

Chẳng lẽ Hà Ngân mang thai!

Cô rốt cục cũng hiểu ra mình cảm thấy lạ ở chỗ nào, Phan Vân Lam chưa thảo luận bước tiếp theo của kế hoạch với cô, rõ ràng là từ bỏ, hoặc là nói tạm thời từ bỏ, muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, tình hình nhà họ Phan bên kia cô cũng coi như là biết được một chút.

Hiện giờ Hà Ngân đang mang thai, anh ta lại càng phải dè chừng nhiều thứ hơn.

Mà ý nghĩ duy nhất của cô sau khi hay tin Hà Ngân mang thai chính là... giết cô ta.

Không sai, Phan Vân Lam sợ cô giết Hà Ngân, có đứa nhỏ, ràng buộc giữa Hoàng Mạnh và Hà Ngân sẽ càng ngày càng sâu đậm, đến lúc đó, cô cũng không dễ xử lý.

Mà nếu như Phan Vân Lam quyết định lấy lại nhà họ Phan, trở thành người thừa kế, nhỡ sau này họ có đối địch với nhau, thì cũng không thể không kiêng kỵ anh ta, mà ban đầu chính cô lựa chọn hợp tác với Phan Vân Lam chứ không trực tiếp giết Hà Ngân chẳng phải là do e ngại nhà họ Phan phía sau lưng anh ta hay sao?

Giang Việt Nhượt nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, cục diện thành phố Nhiễu càng thêm phức tạp rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.