Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

Chương 114: Mộ bạch ra tù



Bà Hoàng thấy dáng vẻ vô cùng tủi thân của Hà Dung, trấn an vỗ tay cô ta, nhẹ nhàng nói: “Cháu yên tâm, có bác ở đây, Hà Ngân tuyệt đối trở thành không thể trở thành người của nhà họ Hoàng được, con dâu của nhà họ Hoàng ta chỉ có thể là cháu thôi.”

“Tấm lòng của cháu dành cho Hoàng Mạnh như thế nào bác cũng biết mà.” Hà Dung nhân cơ hội lấy lòng.

“Hai đứa là thanh mai trúc mã, ở trong mắt bác, chỉ có con mới xứng với Hoàng Mạnh nhà bác.”

Nghe bà Hoàng HỨA hẹn, Hà Ngân nín khóc mỉm cười.

Hà Ngân, để tao xem xem, mày có qua nổi của ải của bà Hoàng mà thành công gả vào nhà họ Hoàng không. Trong lòng Hà Dung nổi lên một tia cười lạnh.

Bởi vì Giang Việt Nhượt và Hoàng Mạnh đã đạt được thỏa thuận, Củng Nhân rất nhanh cho người thu lại sự giam cầm đối với Mạnh Biên, lấy lí do chứng cứ không đủ mà thả Mạnh Biên ra.

Giang Việt Nhượt có được sự trợ giúp của Hoàng Mạnh, nhanh chóng quay trở về Mỹ cùng Củng Nhân, cuộc chiến của cô ta mới chính thức bắt đầu.

Mạnh Biên sống trong tù sống vẫn rất tự tại, chỉ là không biết mục đích của những người đó rốt cuộc là gì thôi.

Suy đi nghĩ lại, Mạnh Biên thấy vẫn nên đi tìm Hoàng Mạnh thì hơn, trong khoảng thời gian này anh ở bên ngoài chắc hẳn sẽ biết nhiều hơn một chút.

Hoàng Mạnh chẳng hề thể hiện chút kinh ngạc nào với việc Mạnh Biên được ra tù.

“Có phải thằng nhóc nhà cậu đã làm gì ở bên ngoài rồi không? Tôi vừa ra tù là đến gặp cậu, vậy mà cậu lại chẳng ngạc nhiên chút nào.” Mạnh Biên nhìn vẻ mặt vui vẻ của Hoàng Mạnh, lên tiếng.

“Ừm hừm.” Hoàng Mạnh khẽ lên tiếng, coi như là thầm thừa nhận.

“Kẻ nào đẩy tôi vào vậy, gan cũng to gớm nhỉ.” Mạnh Biên thấy vẻ mặt của Hoàng Mạnh, lại lựa chọn bỏ qua.

Không thể không nói, con người thằng nhóc Hoàng Mạnh này thật sự càng ngày càng hợp khẩu vị của ông ta, giao Hà Ngân cho anh quả không sai mà.

“Một người tên là Củng Nhân, là người của Giang Việt Nhượt, ông vào trong đó cũng là do tôi, bọn họ muốn uy hiếp tôi để tôi tiến hành một vụ giao dịch với bọn họ.”

“Tôi biết cô gái tên Giang Việt Nhượt kia cũng chẳng đơn giản gì, Củng Nhân là ai, còn có giao dịch gì.” Mạnh Biên cảm giác như mình ở ngục giam mấy ngày mà như sắp tách rời khỏi xã hội này rồi.

Hoàng Mạnh cũng không giấu giếm, tiếp tục nói: “Gia tộc Củng Nhân trong thời đại giới chính trị hỗn loạn, có ảnh hưởng rất lớn, chúng ta vẫn không nên đụng vào, Giang Việt Nhượt muốn trở thành người kế thừa nhà họ Giang, nhưng muốn tôi ra ta trợ giúp cô ta, cũng chẳng phải chuyện lớn gì.”

Mạnh Biên “ừ” một tiếng, mặc dù Hoàng Mạnh nói là chuyện đơn giản, nhưng những thứ đó đã khiến cho Giang Việt Nhượt hao tâm tổn sức tính toán như thế, chắc chắn chẳng phải chuyện dễ dàng gì, Mạnh Biên càng thêm tán thưởng Hoàng Mạnh.

“Phan Vân Lam thì sao? Hắn vẫn luôn muốn cướp Hà Ngân.” Mạnh Biên nhớ đến Phan Vân Lam, chính mình cũng đã từng ngăn cản Phan Vân Lam một lần, không gây tổn hại gì cho anh xem như là đã nể mặt Hà Ngân lắm rồi, có điều tên nhãi ranh kia lại cứ xem vào giữa Hoàng Mạnh và Hà Ngân, thực sự thấy chướng mắt quá.

Hoàng Mạnh liếc nhìn Mạnh Biên, tên Phan Vân Lam kia quả thật rất chướng mắt, theo như những gì cơ SỞ ngầm của mình nói, Phan Vân Lam đã thành công nắm giữ nhà họ Phan, trở thành người kế thừa, đợi một vài ngày nữa ổn định lại tình hình xong nói không chừng sẽ quay về thành phố Nhiễu, quả thực khiến người ta vô cùng đau đầu.

“Gần đây hắn trở về nhà họ Phan rồi, bây giờ là người thừa kế duy nhất của nhà họ Phan.”

Ánh mắt Mạnh Biên hơi híp lại, mặc dù khi điều tra đã từng hoài nghi anh ấy là người của thành phố Kinh, nhưng vẫn luôn bị người ta phá rối: “Người thừa kế duy nhất? Tôi nhớ nhà họ Phan không phải chỉ có một mình hắn!”

Hoàng Mạnh cũng từng điều tra Phan Vân Lam, cho nên cũng biết một chút về tình huống của anh ấy: “Vốn dĩ có một người em trai, nhưng chết rồi, trước đây ở thành phố Nhiễu nghe nói là có người hoài nghi hắn không phải người của nhà họ Phan, nhưng bây giờ đã truyền ra tin tức xác nhận thân phận của hắn, vì vậy việc lên chức là rất dễ.”

Mạnh Biên hờ hững “ồ” lên một tiếng, xem ra Phan Vân Lam là con trai của người đàn bà kia.

À, bà ta sẽ để anh ấy đến thành phố Nhiễu sao? Dù sao thì giữa bọn họ cũng có mối thù, không sợ ông ta trả thù Phan Vân Lam sao?

Trong mắt Mạnh Biên lóe lên một tia nguy hiểm.

“Cậu yên tâm đi, Phan Vân Lam ở đâu, tôi sẽ giúp cậu chống đỡ.”

“À, đúng rồi.” Hoàng Mạnh lấy từ trong ngực ra một tấm thiệp mời: “Hà Ngân đã đồng ý lời cầu hôn của tôi rồi.”

Khuôn mặt hờ hững của Mạnh Biên cũng không giữ được vẻ bình tĩnh ban đầu, ông ta biết giữa Hoàng Mạnh và Hà Ngân đã xảy ra hiểu lầm gì đó, nhưng có thể giải quyết nhanh như vậy, thằng nhãi Hoàng Mạnh này cũng lợi hại phết đấy.

“Được đấy, thằng nhóc.” Mạnh Biên tán thưởng vỗ bả vai Hoàng Mạnh, đối với chuyện tình cảm của hai người, ông thấy vô cùng vừa ý.

“Còn nữa.” Hoàng Mạnh tiếp tục bình tĩnh nói: “Hà Ngân đã mang thai đứa con của tôi rồi.”

Tốc độ này, Mạnh Biên vừa mới lấy lại nét bình tĩnh trên mặt lại được một phen ngạc nhiên, trò giỏi hơn thầy như thế này còn có thể nói gì nữa chứ.

“Đến lúc đó ta nhất định sẽ tham dự, còn nữa, mối quan hệ giữa tôi với Hà Ngân thì vẫn nên chờ thời cơ từ từ nói với nó, tôi sợ nó không chịu nổi.” Mạnh Biên liên tục cảm thán.

Nếu chị gái của mình ở dưới suối vàng biết được, nhất định sẽ vô cùng vui mừng cho coi, bản thân bà năm đó cũng vì một người đàn ông mà đối đầu với cả gia tộc, đến cuối cùng là kết quả như vậy đây, nhưng Hà Ngân, cô có được người đàn ông hết lòng yêu cô, mà người đàn ông này nhất định sẽ không giống người cha của Hà Ngân năm đó.

Mạnh Biên lúc này vẫn chưa hề hay biết Phan Vân Lam thực sự là con trai ruột của mình.

Hoàng Mạnh và Mạnh Biên nâng cốc chúc mừng, nhưng trong lòng ông ta thực ra lại rất ngưỡng mộ sự quyết đoán của Hoàng Mạnh, hai người có mâu thuẫn sâu như vậy, nhưng Hoàng Mạnh quyết không từ bỏ, cố gắng giải quyết sạch mọi hiểu lầm, hơn nữa còn thành công rước được người đẹp về, nếu như bản thân mình năm đó có được năm phần quyết đoán và ngang ngược như Hoàng Mạnh thì liệu ông và người ấy sẽ có kết quả khác không.

Mạnh Biên nghĩ tới điều gì đó, đau khổ ôm lấy vị trí khiến ông đau lòng.

Chính là nơi này, có một dấu vết mãi không tan biến đi, đó chính là vết tích duy nhất người phụ nữ ấy để lại cho ông.

Hai mười mấy năm trôi qua, tại sao ông vẫn không thể đặt nó xuống được vậy.

Trên gương mặt lúc nào cũng mang nét hờ hững của Mạnh Biên cuối cùng cũng xuất hiện sự đau khổ.

“Hoàng Mạnh, có thể giúp tôi một chuyện không?” Mạnh Biên mở miệng nhờ vả.

Con người ông ta sống được hơn nửa đời người rồi, cũng đã xem nhẹ mọi thứ trên đời, nhưng điều ông không thể hiểu được nhất lại chính là một chữ “Tình”.

Hoàng Mạnh ngẩng đầu nghi hoặc nhìn ông ta, có chuyện gì anh có thể làm mà Mạnh Biên không thể làm được?

“Chuyện gì, nếu như có thể làm được, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

Mạnh Biên chậm rãi, nước trà cũng mang theo vài phần đắng chát: “Nếu như Phan Vân Lam có làm chuyện gì, vậy xin cậu nể tình tôi, nhẹ tay với hắn.”

Hoàng Mạnh nghi hoặc nhìn Mạnh Biên, trong chốc lát không hiểu vì sao ông ta lại cầu xin tình thương cho Phan Vân Lam như thế, cho dù không nể mặt ông ta thì cũng nể mặt Hà Ngân, anh sẽ không làm gì quá đáng.

“Nó là con trai của người phụ nữ đó.” Mạnh Biên thở dài một hơi, mặc dù là con trai của người mình rất hận, nhưng cuối cùng người không xuống tay nổi vẫn là mình.

Hoàng Mạnh nghe thấy lời nói đau thương mà tràn ngập sự chua xót của Mạnh Biên, biết ông ta nhất định cũng từng bị người mình yêu thương sâu đậm làm tổn thương, không nói gì, chỉ yên lặng rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.