Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

Chương 134: Anh coi như đã rơi vào tay cô rồi



Hà Ngân theo đó mà nhìn về Hoàng Mạnh, không chút sợ hãi thẳng thắn trừng mắt lại với đôi mắt đen láy đang mịt mù bão táp của anh.

Chỉ là ngay sau đó, sắc mặt trắng bệch ra, vùng vẫy thoát khỏi sự trói buộc của Hoàng Mạnh, che miệng lại, vịn vào ghế, bắt đầu nôn khan.

Hoàng Mạnh lo lắng, không ngừng vỗ vỗ vào lưng Hà Ngân, đẩy người nào đó ở trên bàn ra.

Hà Ngân kéo dài như vậy một lúc rồi mới thấy dễ chịu hơn một chút, uống một chút nước ấm, mới thấy không còn cảm giác vô cùng buồn nôn như vừa rồi nữa.

“ Cùng anh đi đến bệnh viện kiểm tra một chút đi.” Hoàng Mạnh không nói thêm gì nữa liền định ôm Hà Ngân đi.

“ Không cần, đây chỉ là phản ứng bình thường.” Hà Ngân xua xua tay, ra hiệu cho Hoàng Mạnh thả cô xuống.

“ Nôn khan mà còn gọi là phản ứng bình thường sao!” Hoàng Mạnh hét lên nói với Hà Ngân, thực sự không hiểu cái người phụ nữ này bị làm sao nữa, không biết quý trọng bản thân dù chỉ là một chút.

“ Hoàng Mạnh, anh đừng ồn ào nữa, cái này chẳng qua là vì ốm nghén thôi, không sao cả.” Hà Ngân không chút yếu thế, cái người đàn ông này, sao lại luôn hung hăng thế chứ.

Hoàng Mạnh dừng bước lại, trong lòng đang gào thét lên, tại sao bản thân mỗi khi gặp phải chuyện có liên quan đến Hà Ngân liền không còn suy nghĩ gì nữa, lo lắng đến nỗi biến thành cái bộ dạng này.

Hoàng Mạnh đặt Hà Ngân xuống ghế, sự căng thẳng giận dữ đến tột cùng vừa rồi giữa hai người vì sự bất ngờ vô cùng nhỏ này mà trong nháy mắt liền tan thành mây khói, cuối cùng, vẫn là Hoàng Mạnh phải chịu thua, xoa xoa bụng của Hà Ngân, nhẹ nhàng nói: “ Cả đời này của anh, đã rơi vào tay em rồi.”

Trong lòng Hà Ngân vô cùng dao động, thế nhưng lập tức nhớ lại những chuyện mà Hoàng Mạnh đã làm trước đây, tình cảm vừa mới dâng lên liền bị ném xuống chín tầng mây rồi, anh ta còn hại Phan Vân Lam thành ra cái bộ dạng như bây giờ, sao có thể vì một câu nói như vậy liền dao động được chứ?

Trong lòng Hà Ngân không ngừng áy náy tự trách.

Hoàng Mạnh chọn vài món bổ dưỡng mà Hà Ngân thích ăn rồi dặn dò người làm.

Hà Ngân thực sự cũng đã đói rồi, đặc biệt là sau khi có em bé, rất dễ mệt mỏi, bây giờ cô ấy rất mệt, mệt mỏi vì phải suy nghĩ rất nhiều chuyện, cô ấy thực sự cũng không muốn gặp Hoàng Mạnh, bởi vì tình yêu và sự thù hận đang đan xen vào với nhau, thực sự là dày vò con người ta quá mức mà.

Hà Ngân dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, chính vào lúc Hoàng Mạnh vì Hà Ngân mà đi ngủ, Hà Ngân lại nhẹ nhàng nói: “ Hoàng Mạnh, anh buông tha cho tôi đi, bây giờ tôi thực sự rất mệt.”

Tâm trạng vừa mới tốt lên của Hoàng Mạnh vì câu nói này mà lại lần nữa biến mất, người phụ nữ này, luôn có cách chi phối cảm xúc của bản thân anh.

“ Em có ý gì?” Hoàng Mạnh thừ người ra nhìn chằm chằm vào Hà Ngân, trong lòng lại vô cùng lo sợ những lời Hà Ngân sẽ nói ngay sau đó.

“ Tôi muốn rời khỏi thành phố Nhiễu.” Hà Ngân không đợi Hoàng Mạnh nói, tiếp tục nói: “ Từ rất lâu trước đây tôi đã muốn rời đi rồi, chỉ là vì anh nhốt tôi lại mà thôi, anh xem, giữa chúng ta có chăng cũng chỉ là đang dày vò lẫn nhau, có cần thiết không? Hoàng Mạnh.”

Hóa ra việc mà Hoàng Mạnh cho là vô cùng ấm áp hạnh phúc đối với Hà Ngân mà nói lại là một loại dày vò.

Cơn giận dữ của Hoàng Mạnh cũng từ đó mà bị Hà Ngân kích nổ thành công: “ Hà Ngân, tôi nói cho em biết, em nghỉ ngơi đi, em là người phụ nữ của Hoàng Mạnh tôi, cả đời này đều là như vậy, đừng quên, trong bụng em còn có đứa con của tôi.”

Hà Ngân nghe thấy những lời lẽ quyết liệt như vậy của Hoàng Mạnh, nói: “ Rốt cuộc phải như thế nào anh mới chịu buông tha cho tôi?”

Hoàng Mạnh nhìn Hà Ngân, từng câu từng chữ, chầm chậm nói: “ Trừ phi em chết, bằng không kể cả là dày vò, tôi cũng phải nhốt chặt em ở bên tôi.”

Trong chớp mắt Hà Ngân mất đi sức sống, chỉ có chết mới chịu buông tha sao?

Mùi thuốc súng giữa hai người bị tiếng gõ cửa của người phục vụ làm tản đi không ít.

Thức ăn đã nấu xong hết rồi, quả nhiên có tiền là có thể hô mưa gọi gió, thức ăn bình thường phải đợi nửa giờ đồng hồ, bởi vì thân phận của Hoàng Mạnh, nên chỉ mất rất ít thời gian.

Lửa chiến giữa hai người cũng dừng lại, Hà Ngân cúi đầu xuống ăn, Hoàng Mạnh ở bên cạnh không ngừng gắp thức ăn rồi múc canh cho Hà Ngân, khiến cho người phục vụ ở một bên đang bày ra bộ mặt vô cùng ngưỡng mộ.

Hà Ngân không nói gì nữa, bây giờ có nói gì với cái người đàn ông cố chấp này dường như cũng chỉ là phí lời, xem ra, người đàn ông này thực sự có như thế nào cũng sẽ không buông tha cho mình.

Bữa cơm cũng không biết có mùi vị gì, Hà Ngân ép bản thân ăn một chút, dù sao trong bụng mình vẫn còn có một sinh mạng nhỏ bé.

Trong thời gian đó điện thoại của Hoàng Mạnh cũng kêu lên một lần, bởi vì sát ngay bên cạnh, nên Hà Ngân có thể nghe thấy người ở đầu bên kia nói: “ Hoàng Sinh tỉnh rồi.”

Hà Ngân dưng lại một chút, nhớ ra Hoàng Sinh, hỏi: “ Anh định xử lí Hoàng Sinh như thế nào?”

Dễ nhận thấy Hoàng Mạnh đơ ra một chút, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.

“ Anh không cần phải nói những lời nói dối như là nghiêm khắc xử lý gì đó, không phải vậy thì cũng sẽ không phải khổ SỞ đi điều tra bà Phan đã đưa Hoàng Sinh đi đâu, đúng không?” Hà Ngân không chút khoan nhượng, cô ấy muốn chính tai nghe thấy câu trả lời của Hoàng Mạnh.

Hoàng Mạnh lại lần nữa nuốt hết những lời vừa mới nghĩ xong xuôi vào trong bụng, chuyện của Hoàng Sinh, Hà Ngân cũng nhúng tay vào chuyện này anh ta thực sự không hề nghĩ đến, hơn nữa còn là một tay bà Phan kéo Hà Ngân vào, mục đích là để chia cắt mối quan hệ giữa anh ta và Hà Ngân? Không thể không nói, thủ đoạn này rất là cao siêu.

“ Hoàng Sinh không chỉ là đàn em của anh, mà còn là anh em của anh, bạn của anh, chuyện của Phan Vân Lam đã xảy ra rồi, hậu quả anh sẽ gánh vác hết, Hà Ngân, chuyện này nằm ngoài dự liệu của anh, em tin anh có được không.” Hoàng Mạnh vẫn dự định sẽ thẳng thắn thành khẩn với Hà Ngân.

Những lời của Hoàng Mạnh vừa vặn đúng với những lời của Hoàng Sinh, Hoàng Sinh đồng ý với Hoàng Mạnh đâm Phan Vân Lam, Hoàng Mạnh sẽ bảo đảm cho Hoàng Sinh không có chuyện gì, không phải chính là như vậy sao? Rất đơn giản mà lợi dụng cái quan hệ này, cần gì phải lôi tình nghĩa anh em gì đó ra.

Sự tuyệt vọng trong lòng Hà Ngân lại sâu sắc thêm một phần, không nói gì thêm nữa, cúi đầu tiếp tục ăn.

Hoàng Mạnh cũng hiểu, chuyện của Phan Vân Lam chính là một cái gai ở trong lòng của hai người họ, đâm vào khiến cho bọn họ đều không thể thoải mái, cho dù chuyện của Phan Vân Lam thực sự là chuyện không ngờ đến, thế nhưng chung quy cũng do bản thân mình mà ra.

Chuyện này, chỉ có thể đợi thời gian làm tan đi cái gai này, anh tin rằng, nhất định sẽ có một ngày như vậy.

Ít nhất thì khi nhìn vào đứa bé ở trong bụng, Hà Ngân cuối cùng sẽ tha thứ cho bản thân và cho anh.

Chỉ cần cho anh thêm chút thời gian để xử lí ổn thỏa mọi chuyện ở bên ngoài, sau này nhất định sẽ đối xử tốt hơn gấp bội với Hà Ngân.

Hoàng Mạnh thấy Hà Ngân chán ngán buông đũa bát xuống, hỏi: “ Ăn no rồi sao?”

Hà Ngân không đáp lại lời anh, đứng dậy, Hoàng Mạnh cười gượng lắc lắc đầu, đi theo sau Hà Ngân.

Sau khi đưa Hà Ngân về biệt thự nhà họ Hoàng, Hoàng Mạnh lại vội vàng rời đi, bây giờ, có rất nhiều chuyện đang đợi anh ta giải quyết, không chỉ là chuyện công khai ở bên ngoài với nhà họ Phan, mà còn có vô số những người đang nhìn chằm chằm như hổ đói vào miếng thịt béo bở nhà họ Hoàng ở trong chỗ tối.

Trong lòng Hoàng Mạnh vẫn luôn có một dự cảm không lành, giống như sắp có một chuyện lớn gì đó sắp xảy ra vậy, rốt cuộc là ai, đang điều khiển phía sau, là ai, bắt cóc Hoàng Sinh, mục đích là gì, tại sao Hoàng Sinh lại có thể xuất hiện ở cục cảnh sát.

Hoàng Mạnh nghĩ không ra, vẫn còn có Mạnh Biên anh ta giữ thân phận gì trong câu chuyện này? Anh ta sẽ giúp Hà Ngân chứ?

Nếu như Hà Ngân cứ khăng khăng không buông tha cho Hoàng Sinh, bản thân nên làm thế nào đây?

Tất cả mọi chuyện, đều đang không ngừng luẩn quẩn trong đầu của Hoàng Mạnh, trở thành một nắm dây rối loạn không có cách nào gỡ ra được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.