Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

Chương 149: Nội dung bức thư



Thất vọng và tuyệt vọng tràn trề.

Từng giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt Cảnh Ngọc, rơi lên trên gối.

Cảnh đêm càng thêm trầm lặng, đối với nhiều người mà nói, cuộc sống về đêm mới chính là sự khởi đầu chân thực nhất.

Ánh đèn xa xa lấp lánh không ngừng chiếu rọi, tiếng nhạc ồn ào dội vào tai, đây là thiên đường của những người điên.

“Không ngờ rằng em sẽ đưa ra ý kiến đến nơi như này, anh nghĩ rằng người như em sẽ không bao giờ đến đây.” Jason ngạc nhiên với sự lựa chọn của Cố Niệm.

Cố Niệm cười thâm hiểm: “Ừm? Em là người như nào.”

Màn đêm đã hoàn toàn che đậy ánh mắt của cô ta, thỉnh thoảng có ánh đèn làm cho cả cơ thể càng thêm thần bí.

Jason nghiêng đầu, cố gắng nghĩ chọn lọc từ ngữ: “Dùng tiếng Trung nói chuyện, thì có lẽ là... tiên nữ?? Không ăn thức ăn chín trần gian, cao quý không thể xâm phạm!” Jason cố gắng hết sức dùng những từ tiếng Trung để hình dung.

Cố Niệm bị bộ dạng của anh ta chọc cho cười, uống một ngụm rượu, nói: “Thế gian này cũng chỉ là biểu tượng, chỉ vì bảo vệ biểu tượng của mình mà thôi.”

Mùi rượu nồng nặc dâng đến bên tai của Jason.

Jason ngửi thấy mùi rượu và hơi thở lạnh lẽo trên cơ thể của Cố Niệm, nuốt nước bọt một cái.

“Đừng uống quá nhiều.” Jason chỉnh thẳng cơ thể của Cố Niệm, rất đàng hoàng kéo khoảng cách ra xa.

Cố Niệm cười nhẹ, ánh mắt đã mơ hồ: “Em đi nhà vệ sinh.” Đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

“Anh đi cùng em nhé.”

“Không cần, nói thế nào cũng là tự em đi đến bước đường này, bọn lưu manh tầm thường em sao có thể để ý, anh ngoan ngoãn đợi em ở đây.” Những bước đi của Cố Niệm đã không còn vững nữa.

Jason đuổi theo, nhưng mà bị Cố Niệm vẫy tay từ chối.

Jason xoa ngực của mình, lúc nãy tay của Cố Niệm đã đặt ở đây, trên áo như vẫn còn hơi ấm, Jason sờ thấy có đồ vật ở trong lòng, bỗng nhớ lại bức thư mà Hứa Mặc giao cho anh ta, cũng không nghĩ thêm gì nữa.

Cố Niệm đi vào nhà vệ sinh, móc ra một bức thư da bò.

Những lời cô ta vừa nói đều không sai, cô ta đã đi đến bước đường này thì cũng chẳng phải người tốt đẹp gì nữa, bức thư đó đã bị đánh tráo lúc cô ta dựa gần vào Jason.

Cố Niệm mở bức thư ra, bên trong có một tờ giấy, Cố Niệm mở trang giấy ra, nụ cười trên khóe miệng bốc chốc đã ta biến.

Cố Niệm nhanh chóng lấy lại cảm xúc, như không hề có chuyện gì mà đi ra ngoài.

Hai người nói chuyện trêu đùa một lúc, rồi nhanh chóng chia tay, đã đạt được mục đích, Cố Niệm cũng không có chút hứng thú nào nữa.

Lúc tạm biệt, Jason đứng trước gió, hai người đều đã uống rượu, vì thế đã ngồi taxi đưa Cố Niệm về nhà.

Cố Niệm hình như đã uống say rồi, đầu tựa vào kính cửa sổ, nhắm mắt lại.

Jason cười đau khổ, nói: “Anh biết tửu lượng của em.”

Cố Niệm động lòng, hai môi nhúc nhích: “Anh có ý gì?”

Jason nhìn người con gái anh yêu, cuối cùng không thể không chấp nhận sự thực: “Em vừa cố ý giả bộ say dựa vào người anh đúng không?”

Cố Niệm ngơ ngác, con người Jason quả thật không hề đơn giản.

“Lỗi lớn nhất của em đó chính là không nên cứ mãi xem anh như Jason hồi đại học cái gì cũng không thể, mỗi người đều sẽ thay đổi không phải sao?”

Cố Niệm không nói gì, ánh mắt mơ màng cũng đã hồi phục trở lại minh mẫn hơn, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Jason, anh ta có một đôi mắt trong xanh rất đẹp, trong ánh đèn của buổi đêm dường như trở nên mênh mông.

“Là em đánh giá thấp anh.” Cố Niệm đưa tay về phía sau.

Jason cười, tiếp tục nói: “Lúc anh mới quen em, có lẽ là lúc em khó khăn nhất, lúc đó anh điều tra tin tức của em rất dễ dàng, biết được em hàng ngày đều phải đi làm thêm, chịu một cuộc sống khó khăn như thế nào, bởi vì yêu em, anh đã điên cuồng theo đuổi em, chỉ cần lúc đó em đồng ý, những khó khăn của em đều có thể giải quyết dễ dàng, nhưng mà em đã từ chối anh.”

Cố Niệm mím môi, lặng im nghe những lời Jason nói, bản thân lúc đó rất cao ngạo, đương nhiên sẽ không chấp nhận những sự giúp đỡ hỗ trợ từ bất kì người nào, đến cả người yêu cũng không được.

“Việc đã qua rồi, đừng nói nữa.” Cố Niệm bực bội quay đầu ra phía khác.

Jason tiếp tục nói: “Nghe anh nói hết đã, nếu không anh sợ sẽ không có cơ hội nữa.”

Jason nói tiếp: “Lúc đó anh muốn giúp nhưng đều bị em từ chối, nhưng mà Giang Vũ Nhu chỉ cần một bữa đồ ăn Tây đã có thể nhẹ nhàng chiếm lấy trái tim em.”

Cố Niệm từ từ nói: “Lúc đó em đã đói đến sắp chết.”

Cố Niệm dựa vào kính cửa sổ, nhắm mắt lại, không muốn để bất kì tâm trạng nào lộ ra từ ánh mắt.

Ánh mắt Jason thương xót, nói: “Anh biết tối hôm nay tại sao em lại ra ngoài cùng anh.” Jason lấy phong thư da bò ra, xé thành bốn phần trước mắt Cố Niệm.

“Anh đã biết từ trước rồi sao?” Cố Niệm cắn môi, ngữ khí mạnh mẽ.

Jason cười nói: “Từ lúc Hứa Mặc đưa bức thư này anh đã biết.”

“Khó trách trong thư không hề viết gì.” Cố Niệm móc bức thư từ trong người ra, tự cười mình: “Là em lơ là rồi.”

Jason cúi đầu nhìn ngòi súng đang chỉ vào mình ở dưới eo, động tác này của Cố Niệm xem ra đã rất quen thuộc không hề có chút lo sợ nào.

Anh ta vẫn biết người con gái này không đơn giản, bao gồm cả gia thế, bao gồm cả cô ta.

“Có thể không gây động tĩnh gì mà tráo đổi chiếc súng trên cơ thể người khác cũng chỉ có một mình em.” Jason tựa lưng vào ghế, khuôn mặt không có một chút lo sợ, Cố Niệm cũng không chú ý đến, lúc này chiếc xe đã dừng lại bên đường.

Cố Niệm nghe thấy những lời này, sắc mặt biến đổi.

“Cô Cố, đừng phí sức nữa, đó là hàng giả.” Tài xế rút súng ra, hướng vào đầu của Cố Niệm.

Cố Niệm bóp cò, quả nhiên không có chút động tĩnh gì.

Cố Niệm tự cười giơ hai tay lên, ném chiếc súng giả sang một bên: “Là em đã trộm đó, muốn bắn muốn giết thì tùy anh.”

Jason lấy ra một chiếc còng tay, còng lấy hai tay của Cố Niệm, lấy chiếc dao trong túi của cô ta ra, ném vào chỗ lái xe.

“Anh sẽ không làm như thế với em, chỉ là không muốn em tham gia vào bất kì việc gì của nhà họ Giang mà thôi.” Jason lãnh đạm nói, bản thân cũng không muốn làm tổn thương Cố Niệm.

Cố Niệm cười châm biếm nói: “Nhưng mà em đã tham gia vào rồi, anh không ngăn cản được đâu, anh biết tại sao em lại đồng ý kết hôn không?”

Jason chau mày, nhắc tài xế tiếp tục lái xe, cúi xuống nói tiếp với Cố Niệm: “Anh cũng rất tò mò, lúc đầu em đói đến sắp chết cũng không muốn thỏa hiệp với nhà em, bây giờ tại sao vậy?”

“Năm đó là vì Giang Vũ Nhu mà đoạn tuyệt với gia đình, bây giờ có thể cũng vì Giang Vũ Nhu mà hòa hợp với gia đình.” Cố Niệm không dấu diếm gì.

Lúc học đại học Jason không quá để ý đến việc của Giang Vũ Nhu và Cố Niệm, trong mắt anh ta, chỉ là hai người con gái thân thiết với nhau, mà Giang Vũ Nhu rõ ràng rất hợp với Hứa Mặc, nên không nghĩ gì nhiều, mãi đến sau này anh ta dần dần biết được, quan hệ của hai người con gái có lẽ không hề đơn giản như anh nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.