Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

Chương 158: Hà ngân vẫn còn sống



Đây là khu xóm nghèo của Mỹ, có rất nhiều những đứa trẻ da đen sinh sống ở đây, mỗi ngày đều có rất nhiều người chết vì đói, mỗi người đều đói bụng mà gầy trơ cả xương, chỉ có thể dựa vào chút tiền cứu tế ít ỏi của chính phủ để sống qua ngày.

Mà hai ngày nay trong xóm nghèo này lại xuất hiện hai người Trung Quốc da vàng.

Bọn họ mỗi ngày đều bôi khuôn mặt mình đen xì xì nên chẳng ai có thể nhận ra được vẻ ngoài của họ, mỗi ngày trừ việc đi kiếm ăn thì cũng hiếm khi xuất hiện, thường thì đều ở trong phòng của một tòa nhà rách nát.

“Giai Giai, cậu cứ sống thế này ở Mỹ sao?” Người nói là một cô gái vô cùng xinh đẹp, nhưng trên mặt cô lại cố ý thoa một lớp than đen để tránh gây chú ý, nhưng đôi mắt sáng như những vì tinh tú kia lại chẳng thể nào che lấp nổi.

“Khi nào rảnh tớ sẽ nói kĩ càng hơn, còn giờ thì cậu cần vào bệnh viện, chỗ này của tớ không có thuốc nên nếu mà vết thương của cậu bị nhiễm trùng thì sẽ rất tệ. Mà hoàn cảnh ở đây lại quá bẩn, nên việc nhiễm trùng là rất dễ.” Cô gái được gọi là Giai Giai nhìn người đang mình đầy vết bầm tím trước mặt mình, trên đầu gối còn có một vết thương rất nặng bị bao lấy bởi băng gạc, nhưng vẫn lờ mờ nhìn thấy vết máu thấm ra.

“Giai Giai, trước hết cậu cứ trả lời tớ đi đã.” Cô gái lại vẫn cố ý muốn hỏi Giai Giai.

“Hà Ngân, cậu đừng hỏi nữa, chuyện quan trọng bây giờ là trị cho lành vết thương của cậu.” Lê Hùng nói kiên quyết, lộ rõ không muốn nói về những gì mình đã trải qua.

Hà Ngân đau lòng mà nhìn Lê Hùng, nếu không có sự xuất hiện của cô thì những thứ đau khổ này có lẽ sẽ cách Lê Hùng rất xa.

Lê Hùng ngổi xổm xuống rồi cẩn thận xé mở lớp băng gạc để kiểm tra miệng vết thương của Hà Ngân, bởi vì thời tiết nóng nực mà lại không có đủ thuốc trị thương nên miệng vết thương có dấu hiệu hoại tử, nếu cứ tiếp tục thế này thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng nổi.

“Hà Ngân, vết thương của cậu đã tệ như thế này rồi, nếu không…” Lê Hùng hơi nhíu mày mà nói với Hà Ngân.

Bởi vì vết thương không chỉ ngâm qua nước sông mà còn không có đầy đủ thuốc khử trùng, thế nên nếu cứ tiếp tục thế này, sợ là sẽ bị uốn ván thậm chí còn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

“Đừng nói nữa, anh ta là người dù có chết tớ cũng không muốn gặp lại, nếu tớ có thể vì thoát khỏi anh ta mà đi nhảy cầu, thì sao lại vì cái vết thương cỏn con này mà đi tìm anh ta chứ?” Hà Ngân lắc đầu từ chối.

Lê Hùng đột nhiên nhớ đến ngày cô cứu Hà Ngân, đó là vào một buổi chiều tà.

Lúc ấy cô ấy đang dưới cầu không ngừng cố gắng tránh né những kẻ đang lùng bắt cô, cô đã phải trốn tất cả mọi người nên lúc ấy cô đã chịu đói tận mấy ngày trời, ánh chiều tà chiếu rọi trên mặt sông, ngày ấy cô đã nghĩ đến rất nhiều thứ, nơi cô và Phan Ngân ở, từng khoảnh khắc với Phan Vân Lam, rồi mỗi ngày ở Mỹ sống chẳng bằng chết này, cuộc đời tựa như không tốt cũng chẳng xấu, chỉ tiếc lúc chết lại không thể chết ở quê hương, xác của cô chắc cũng sẽ bị vứt bừa ở đâu đó.

Đang lúc cô nghĩ lung tung thì đột nhiên có gì đó rơi xuống từ trên cầu, tạo nên từng đợt gợn sóng trên mặt sông, vì khoảng cách rất gần nên bọt nước còn bắn lên cả mặt cô.

Không biết là ai nghĩ quẩn như vậy, hay dẫu biết là chẳng dễ dàng gì nhưng vẫn cảm thấy cái chết đáng để chờ đợi.

Đang lúc cô chìm trong suy nghĩ mà chẳng hề muốn cứu giúp gì thì lại đột nhiên nghe được trên cầu có một tiếng hét khàn cả giọng: “Hà Ngân, không….”

Hà Ngân? Là Hà Ngân sao?

Đôi mắt cô trợn to rồi chẳng hề nghĩ ngợi mà nhảy ào xuống nước.

Cô ấy nghĩ có lẽ cả đời này đều không thể quên được nước sông nơi này là lạnh lẽo thế nào, cũng may cô ấy bơi khá tốt mà khoảng cách với Hà Ngân lại không xa, cô ấy đã quên bản thân đã làm thế nào để kéo được Hà Ngân vào bờ, cả người Hà Ngân tràn đầy những vết bầm tím do sóng nước đánh vào, nhất là lúc lên bờ còn va vào một tảng đá dưới sông khiến phần đầu gối bị thương, chảy rất nhiều máu.

Sau đấy thì đội tìm kiếm cứu nạn đến, cũng may là những cơn sóng đã đánh trôi đi vết máu còn sót lại. Nhưng do ngâm vết thương quá lâu trong nước nên chỗ vết thương của Hà Ngân cũng trở nên trắng bệch và không chảy máu nữa.

Đó là một buổi tối vô cùng kinh khủng, Hà Ngân sốt cả đêm, không ngừng nói mớ, cô khó khăn lắm mới đi xin được chút thuốc hạ sốt và thuốc khử trùng, nhưng như thế vẫn là quá ít.

Miệng vết thương của Hà Ngân không thể để lâu thêm nữa.

“Hà Ngân, làm sao bây giờ, vết thương của cậu đã ra thế này…” Lê Hùng vô cùng lo lắng, ở cái nơi đất khách thế này cô thật sự không biết phải làm sao.

Hà Ngân khẽ vuốt lên bụng mình, bản thân đã xảy ra nhiều chuyện như thế nhưng lại không hề có dấu hiệu sảy thai, có phải điều này cho thấy có lẽ đứa bé vẫn còn không?

Có lẽ ông trời đã định để đứa trẻ này ngắm nhìn thế giới.

“Bây giờ chỉ còn một cách duy nhất thôi.” Hà Ngân nhắm mắt lại, nếu đứa bé vẫn còn thì đó là định mệnh của nó, như thế này mà còn không chết thì chỉ có thể sống cho thật tốt mà thôi.

“Cách gì?” Lê Hùng vội hỏi, biết ngay đây không phải là đường cùng mà, Hà Ngân luôn chỉ cho mình một lối thoát lúc cô cảm thấy tuyệt vọng nhất.

“Cậu biết gần đây có bốt điện thoại công cộng nào có thể gọi điện thoại đường dài không? Tớ cần gọi về nước một chút.” Trong đầu Hà Ngân hiện lên một hình bóng, cuối cùng cô cắn chặt răng mà hạ quyết tâm.

Lê Hùng vội móc hết các túi, cuối cùng chỉ tìm được tờ 1 đô, mà đây còn là tài sản còn lại duy nhất của cả hai rồi: “Bốt điện thoại đường dài ở chỗ con đường đi vào khu xóm nghèo thì có một cái, nhưng nếu muốn gọi điện thoại quốc tế thì chút tiền này chỉ gọi được tầm một phút.”

Hà Ngân gật đầu: “Đủ rồi.”

Jason thiệt không nhịn nổi Hoàng Mạnh nữa: “Cậu đừng có dùng máy tính của tôi mà xem camera giám sát của các khu vực ở New York có được không hả?”

Hoàng Mạnh liếc nhìn Jason rồi nói: “Máy tính của tôi không xem được.”

Jason chỉ biết đỡ trán mà than, đó là trọng điểm hay sao? Rõ là không phải mà!!!

“Tôi lạy cậu đấy, chuyện chính của chúng ta bây giờ là Giang Việt Nhượt, ok? Mà máy tính của tôi toàn thứ cơ mật đấy biết không hả?”

Hoàng Mạnh còn không cả thèm nhìn Jason mà chỉ chăm chú nhìn màn hình rồi bảo: “Cậu không đánh thắng được tôi.”

Jason thiệt bó tay rồi, sao bản thân lại dính vào cái tên tai họa này chứ, lại còn là quan hệ hợp tác với chính mình, thật sự là chỉ muốn chết quách cho rồi!

Mẹ nó chứ, sao tên khốn này không chết đuối xừ trong nước đi! Jason tức giận mà nghĩ thế.

Đang lúc Jason thầm mắng mỏ Hoàng Mạnh trong lòng thì anh ta đột nhiên vỗ bàn rồi đứng bật dậy khiến Jason giật bắn cả mình, rồi lại vô cùng đau lòng cái máy tính của mình, trời mới biết trong đấy có bao nhiêu văn kiện bí mật, nếu mà cái máy tính này hỏng rồi thì muốn sửa cũng rất là phiền phức, cái thắng khốn Hoàng Mạnh nhà cậu tốt nhất là cẩn thận một chút.

Hoàng Mạnh chẳng thèm để ý Jason với cái vẻ mặt muôn màu muôn sắc của hắn ta, chỉ vội vớ lấy cái áo khoác tây trang trên giá rồi vội chạy ra ngoài.

“Cẩn thận đừng để người khác nhìn thấy cậu.” Jason từ hét lên nhắc nhở anh từ phía sau.

Cuối cùng thì chỉ thấy bóng dáng anh ta khuất hẳn, cái thằng này, thấy cái gì mà chạy nhanh thế chứ.

Jason nghi ngờ mà nhìn vào màn hình, hình ảnh trong đó đang được phóng to, đó là hình của một người phụ nữ, trên mặt cô ta bôi đầy than đen, trên người mặc một bộ quần áo rách rưới nhưng lại vẫn có thể nhận ra đó là một người phụ nữ phương Đông.

Nói thật thì Jason không giỏi nhận dạng khuôn mặt của nam nữ người Đông Nam Á, mãi mới nhận ra người trong bức ảnh này là có liên quan tới Hà Ngân.

Người này sao lại giống Hà Ngân thế?!

Nghĩ đến hành động của Hoàng Mạnh thì Jason càng chắc chắn hơn.

Hình ảnh rất mờ, nhưng vẫn có thể nhận ra một chuyện. Hà Ngân vẫn còn sống! Nhưng sao lại thế được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.