Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

Chương 162: Sự thật (2)



Lê Hùng làm sao lại có thể có quan hệ với Mạnh Biên được?

Hoàng Mạnh nhíu chặt mày, lúc mà Mạnh Biên với Hà Ngân nhận nhau thì Lê Hùng đang ở Mỹ nên chắc chắn là không biết chuyện này.

Trái tim của Hoàng Mạnh đập rộn lên, cái ý nghĩ mờ mịt kia bỗng trở nên rõ ràng hơn hẳn, nếu Hà Ngân còn sống, vậy thì mọi chuyện đều có thể giải thích được.

Sự bất thường của Lê Hùng, rồi việc Mạnh Biên ra tay.

Hoàng Mạnh vô cùng mong mỏi có được đáp án, thế nhưng biết Lê Hùng sẽ không nói cho mình, thế nên anh chỉ có thể yên lặng theo dõi.

Lúc quay lại trong phòng bệnh thì bác sĩ đang quấn lại băng gạc cho Lê Hùng, sau đó thì cả hai nói tạm biệt, Lê Hùng tiếp tục quay lại khu xóm nghèo, mà Hoàng Mạnh cũng quay lại chỗ mà Jason chuẩn bị cho anh ta.

“Jason, ba ngày nữa tôi chắc chắn sẽ phải đi rồi.” Củng Nhân dựa nghiêng trên ghế sofa, trong tay cầm một quyển sách.

“Đang trong thời kì quan trọng, tôi sẽ không thả cô ra đâu.” Jason chẳng thèm nhìn Củng Nhân, có lúc hắn ta cảm thấy Củng Nhân chắc đầu thai sai cách, chứ nếu là đàn ông thì chắc hẳn sẽ là kiểu phong lưu hào phóng, khiến bao cô gái chết mê chết mệt.

Củng Nhân chống đầu mỉm cười: “Tôi HỨA với bọn họ là về nước kết hôn rồi, ba ngày sau là kỳ hạn cuối cùng.”

Nghe bảo Củng Nhân muốn kết hôn, trong lòng Jason có chút hụt hẫng, mặc dù biết cô ta là vì Giang Việt Nhượt mà thỏa hiệp với người trong nhà, nhưng nghĩ đến việc người con gái này sẽ trở thành vợ của người khác thì Jason vẫn có chút không vui.

“Tôi không thả thì cô có cách gì chứ?” Jason hừ cười: “Giang Việt Nhượt bây giờ thì đang tìm cô ở trong trại giam của chính phủ, cô đừng mơ cô ta đến cứu cô, cả người nhà cô nữa, xa tận Trung Quốc, nên cũng chẳng có khả năng ấy.”

Củng Nhân ném sách sang bên cạnh, nhìn vào khuôn mặt của Jason, cười rạng rỡ hơn: “Nhưng mà anh tính thiếu một người rồi.” Vừa nói Củng Nhân vừa dùng tay chỉ vào chính mình: “Là tôi đó.”

Jason đang muốn nói gì đó, nhưng nhìn ánh mắt tự tin của Củng Nhân liền im lặng.

“Ba ngày sau, nhà họ Giang sẽ không còn là nhà họ Giang trước đây nữa, lúc đó tôi sẽ để cô rời đi.” Jason lại nói, dù bản thân có lý trí thế nào trong chuyện tình cảm thì cũng chẳng đủ nhẫn tâm để giết Củng Nhân, con người tài giỏi đến thế, lại tốt đẹp đến vậy, trên đời này cũng chỉ có Củng Nhân mà thôi, dù cho mệnh lệnh của cấp trên là giết cô ấy.

Củng Nhân nhìn Jason rồi nói: “Nghe nói Hà Ngân tự sát, Hoàng Mạnh cũng vậy, kì thực có thể Hoàng Mạnh vẫn còn sống, đúng không?”

Jason đờ người, chỉ sợ bản thân lộ ra gì đó trước mặt Củng Nhân liền nói: “Mong thế đi.”

Củng Nhân nhíu mày, không nói gì thêm mà đi ra khỏi phòng.

Giang Việt Nhượt một lần lại một lần lật xem tờ giấy Củng Nhân để lại cho cô ta, bên trong nói rất ngắn gọn, chính là nếu cô ấy không ở đây cũng không cần lo, sẽ có người giúp đỡ cô, dù cho xảy ra chuyện gì, đều sẽ giúp cô giải quyết, rồi gì mà bảo cô yên tâm các thứ.

Giang Việt Nhượt và Củng Nhân quen nhau hồi đại học, cô ta làm bạn với cô trong khoảng thời gian mà cô nghèo túng nhất, nói thật thì cô vẫn luôn không rõ Củng Nhân có một gia đình như thế nào, đó là bí mật của Củng Nhân, nhưng chỉ cần có Củng Nhân ở bên cạnh thì dường như không gì không làm được.

Mà cô cũng vô cùng tôn trọng Củng Nhân, cũng chưa từng tự ý điều tra thận phận của Củng Nhân, nhưng tờ giấy mà cô ấy để lại chỗ chủ tiệm ăn, tại sao lại giống như đang từ biệt.

Trong lòng của Giang Việt Nhượt đột nhiên trở nên lo lắng, từ lúc Củng Nhân xuất hiện, cô chưa bao giờ tưởng tưởng những ngày không có Củng Nhân sẽ là những ngày như thế nào, một dự cảm bất an dâng lên trong lòng cô.

“Sếp, Jason đột nhiên tăng cường bảo vệ trong toà nhà của mình, tôi cảm thấy chuyện này rất bất thường.” Đúng lúc này Jenny gọi đến.

Giang Việt Nhượt nhíu mày, tự hỏi vào lúc này tại sao Jason lại tăng cường bảo vệ, lẽ nào là Hoàng Mạnh chết rồi nên hắn ta bắt đầu lo cho sự an toàn của mình?

Người của chính phủ rêu rao thế này từ bao giờ.

“Cô có tra được Jason làm cho bộ phận nào của chính phủ không.” Giang Việt Nhượt hỏi, càng cảm thấy người tên Jason này không đơn giản chút nào, đúng là người bên cạnh Hoàng Mạnh, chắc có ai là kẻ bình thường.

Jenny nói: “Tôi đang định nói với cô, Jason có lẽ có liên quan đến CIA.”

CIA!

Jason nhúng tay vào chuyện của nhà họ Giang là vì Hoàng Mạnh hay là vì chính phủ?

Nếu đã liên quan đến CIA, vậy nước Mỹ đây là muốn âm thầm làm gì?

Nếu Củng Nhân rơi vào tay CIA, vậy thì giá trị của cô ấy là gì? Là hành động để không chế mình hay là chuyện gì khác?

“Các nhà tù bí mật của chính phủ tôi đều đã điều tra rồi, gần đây không có người Trung Quốc bị nhốt vào.” Jenny nói tiếp.

Không có một người Trung Quốc nào!

Jason lại đột nhiên tăng cường phòng hộ, một tia sáng xét qua trong đầu cô, lần trước muốn gặp cha mẹ của Jason cùng nhau ăn cơm để đàm phán hợp đồng thì đã bị hai người từ chối vì đang đi du lịch, có lẽ lần này có thể đến thẳng gặp Jason rồi.

Hành động của Giang Việt Nhượt rất nhanh, không để Jason có chút phòng bị nào liền trực tiếp lái xe đến bên ngoài toà nhà Jason.

“Hello, Jason, bây giờ anh rảnh chứ?” Giang Việt Nhượt đứng ở cửa mà gọi cho Jason.

Jason nghe giọng nói dịu dàng của Giang Việt Nhượt, mà người này lại là tình địch của hắn, ấy thế mà hắn lại không ghét cô ta được thì phải làm sao: “Cô có chuyện gì sao?”

“Là thế này, lần trước nhà họ Giang chúng tôi có hợp tác nhà anh, lần này đến tôi muốn bàn bạc thêm một chút.” Giang Việt Nhượt nói.

Jason cũng có chút hiểu biết về việc kinh doanh của gia đình mình, còn về phần hợp tác thì đã bàn bạc từ trước cả khi cha mẹ hắn đi du lịch nước ngoài rồi. Cái đôi tổng giám đốc không xứng chức kia đem cả cái công ty giao cho hắn, thì hắn cũng không thể phụ lòng họ được, cũng có thể nhân cơ hội này để đánh giá thực lực của Giang Việt Nhượt: “Bây giờ anh đang ở đâu?”

Jason không chút đề phòng nói: “Ở nhà, cô chọn địa điểm đi, tôi sẽ đến đó ngay.”

Nụ cười của Giang Việt Nhượt càng dịu dàng hơn: “Sao phải phiền phức thế, giờ tôi đang trước cổng nhà anh đây, anh mở cửa đi.”

Jason ở đầu bên kia im lặng rất lâu, hắn cảm thấy chuyện này có vẻ rất kì quái, mục đích của Giang Việt Nhượt có vẻ không giống như lời nói mà.

“Sao vậy, không đón chào tôi sao? Đàn anh.” Một câu đàn anh lại như thể cố kéo thân thiết.

“Sao thế được, rất đón chào là khác.” Jason nói nhanh chóng.

“Quản gia, rót cho Củng Nhân một cốc sữa, bỏ thêm thuốc an thần vào.” Jason nhanh chóng dặn dò.

Củng Nhân thấy quản gia bưng sữa đến liền vô cùng nghi ngờ: “Để bên đó đi.”

Củng Nhân đang ngồi trước dương cầm đánh đàn nên không thèm để ý, nhưng quản gia lại không hề rời đi. Củng Nhân dừng tay, nghi ngờ nhìn quản gia.

“Mời cô uống hết.” Quản gia nói.

Củng Nhân hơi híp mắt lại, cảm thấy sự việc có chút bất thường: “Nếu tôi không thì sao?”

Quản gia chỉ nói: “Vậy đừng trách chúng tôi không khách khí, lúc đấy sẽ không nhẹ nhàng như bây giờ nữa.”

Củng Nhân ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng cười mà nói: “Được.” Nói xong liền uống hết cốc sữa, mỉm cười nhìn quản gia.

Quản gia hài lòng gật đầu rồi nói: “Ngủ ngon.”

Chính mình đoán không sai, Củng Nhân đang mỉm cười thì liền cảm thấy đầu óc vô cùng choáng váng. Jason đột nhiên gia tăng phòng thủ trong toà nhà nhất định sẽ khiến Giang Việt Nhượt nghi ngờ đến thăm dò, mà lần này Giang Việt Nhượt có lẽ đã tới bất ngờ.

Củng Nhân cố cắn chặt răng, khiến bản thân không cần bất tỉnh, nhưng lượng thuốc an thần cao hơn ngày thường lại không ngừng tra tấn thần kinh cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.