Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

Chương 164: Thi thể của hà ngân



“Mất dấu rồi?” Hoàng Mạnh nhíu chặt mày.

Anh lấy một điếu thuốc ra khỏi bao, đầu thuốc lập lòe đốm lửa, khiến không gian có chút chật chội này càng tăng thêm áp lực.

“Là tôi vô dụng.” Người đứng trước mặt Hoàng Mạnh nói.

Hoàng Mạnh đi đến trước người đàn ông đang cúi đầu kia, người đó chỉ nhìn thấy có một đôi giày da xuất hiện trước mặt mình, chẳng biết vì sao hắn lại cảm thấy như có một sự uy hiếp đang kề cận trên cổ mình, một giọt mồ hôi yên lặng chảy xuống trán hắn ta.

“Có phải là do lâu rồi tôi không qua đây thế nên mấy người đều không xem tôi là chủ nữa rồi không?” Hoàng Mạnh vứt đầu thuốc xuống dưới đất, dùng chân giập tắt, ánh lửa nháy mắt tắt hẳn.

“Không dám.” Hắn ta vội nói.

Cuối cùng Hoàng Mạnh rời khỏi trước người hắn ta, áp lực cũng biến mất hẳn. Hắn ta vội ngẩng đầu thì thấy Hoàng Mạnh đang quay người nhìn mình, đôi mắt đen sâu thẳm kia của anh ta như thể muốn nuốt sống người khác.

Hắn thấy lưng mình như cứng lại.

“Người mà Mike đề cử, đúng là chẳng ra làm sao.” Hoàng Mạnh chẳng hề để ý mà nói, rồi đi đến vỗ vai hắn ta, nói thấm thía: “Bên cạnh tôi không cần người vô dụng.”

Hắn kinh hãi nhìn Hoàng Mạnh, dù con người này không hề bày thái độ uy hiếp gì ra, nhưng hắn ta lại cảm thấy một luồng khí lạnh toát lan tỏa khắp người mình.

“Việc Mike làm phản tôi không hề hay biết, tôi vô tội.” Hắn ta nhanh chóng nói, người bị Hoàng Mạnh loại bỏ thì làm sao mà có thể sống sót trên cái đất Mỹ này!

Hoàng Mạnh nhíu mày nói: “Anh không hiểu ý tôi sao? Tôi nói tôi không cần kẻ vô dụng!”

Ý của anh ta đã vô cùng rõ ràng, chuyện này không liên quan đến việc của Mike, hơn nữa mấy năm gần đây ở Mỹ thật sự là hỗn loạn vô cùng, loại người nào cũng có.

Hoàng Mạnh ngồi trên ghế dựa, hơi hơi xoa ấn đường: “Đi thành phố Nhiễu đi, tôi sẽ sắp xếp cho anh.”

Ánh mắt hắn ta bỗng chốc sáng lên.

Hoàng Mạnh nói tiếp: “Tôi đã xem lý lịch của anh, học vị thạc sĩ kinh tế thì nên làm việc đúng với lĩnh vực của mình, chứ không phải làm xã hội đen."

“Cảm ơn sếp Hoàng.”

Hoàng Mạnh ừ rồi nhắm mắt lại.

Lê Hùng mất tích, ngay cả kẻ lang thang kia cũng không tìm được, người trong cái xóm nghèo kia thì lại khẳng định trước đây chỉ có mình Lê Hùng sống ở đó, dường như mọi chuyện lại đi vào ngõ cụt.

“Hoàng Mạnh, cậu mau đến khoa khám nghiệm.” Cuộc điện thoại của Jason cắt đứt dòng suy nghĩ của Hoàng Mạnh.

Hoàng Mạnh nghe giọng nói gấp gáp của hắn ta, vội hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Đã vớt lên được một khối thi thể, rất có khả năng là Hà Ngân, nhưng vì bị ngâm trong nước mấy ngày nên cái xác bị trương phình lên, là một người Trung Quốc, tình hình cụ thể thì đang kiểm tra.”

Hoàng Mạnh nghe được câu đó, hô hấp của anh như ngừng lại.

Anh vẫn luôn nghĩ, chỉ cần chưa vớt được thi thể ngày nào thì ngày ấy vẫn còn hy vọng, được ai đó cứu cũng đâu phải là chuyện không thể nào đúng không? Mà anh ta thậm chí còn hoài nghi Lê Hùng biết Hà Ngân đang ở đâu. Nếu thi thể này thật sự là Hà Ngân, nếu thật sự như thế…

Anh không dám tưởng tượng.

Tựa như cái hy vọng nhỏ nhoi trong mơ bị phá tan thành từng mảnh vụn, trái tim đầm đìa máu bị vứt trên đất mà vỡ vụn.

Anh lảo đảo mà chạy ra ngoài, che dấu thân phận cái gì, tranh chấp ích lợi thế nào, Giang Việt Nhượt cái thá gì đều bị anh vứt hết ra khỏi đầu.

Nếu thi thể đó thật sự là Hà Ngân, anh khẽ sờ lên trái tim mình, nỗi đau đớn từ ngày Hà Ngân nhảy xuống sông đến nay vẫn không hề giảm bớt, mà giờ phút này còn như bị nhân lên rất nhiều lần.

Hóa ra không có đau khổ nhất, chỉ có càng đau khổ hơn mà thôi.

“Sếp, tôi nhìn thấy Hoàng Mạnh rồi.” Một chiếc xe màu đen dừng trước khoa khám nghiệm, một người phụ nữ mặt mày lạnh lùng đang ngồi bên trong, người này đúng là Jenny.

“Xem ra Củng Nhân nói không sai.” Giang Việt Nhượt gật đầu: “Cô quay lại đây đi, chúng ta cùng đi đón Củng Nhân về nhà.”

Giang Việt Nhượt tắt điện thoại, nghĩ đến cảnh Jenny miêu tả lúc gặp Củng Nhân, dù là một cô gái, đúng vậy, không sai, dù cho cả hai thật lòng yêu nhau, nhưng Giang Việt Nhượt chưa bao giờ xem Củng Nhân là một người đàn ông, dù Củng Nhân có luôn kiên cường thế nào.

Từ lúc quen biết đến giờ mọi thứ đều luôn như vậy.

Lúc trước vì hiệp nghị với Hoàng Mạnh, nên mười phần trăm cổ phần của công ty nhà họ Giang nằm trong tay Hoàng Mạnh, nếu lúc này Giang Việt Hân nhân cơ hội mua lạii nó thì rất có thể sẽ uy hiếp đến địa vị của cô.

Quả nhiên, đối chọi với một người như Hoàng Mạnh thì không thể lơ là chút nào được.

Giang Việt Nhượt dẫn người đi đến tòa nhà của Jason, lúc này hai người đó chắc đều đang đợi kết quả khám nghiệm của cơ quan pháp y, dù bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất nhưng cô đã không thể nhịn nổi nữa rồi, chỉ cần nghĩ đến việc Củng Nhân cùng một người đàn ông chung sống dưới một mái nhà, còn nghĩ đến việc cô ấy phải chịu khổ, thì Giang Việt Nhượt không thể nhẫn nhịn được.

Đã qua ba ngày từ ngày cô đến tòa nhà của Jason, cô cũng rất khó khăn mới đợi được cơ hội này.

Tuyệt đối không thể bỏ lỡ.

Hoàng Mạnh và Jason đang trong phòng nhìn cái thi thể đã hoàn toàn nhìn không ra mặt mũi kia trên gường.

Cả phòng là một màu trắng toát, bởi vì khí trời hơi nóng nên trong phòng đã tản ra mùi hôi thối.

Hoàng Mạnh và Jason đều mặc một cái áo khoác dài trắng, đeo khẩu trang, đứng gần đó nhìn mấy vị pháp y kiểm tra.

Bộ mặt sưng vù tím ngắt, hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng, chiều cao cũng na ná Hà Ngân, còn về dáng người thì do phù trướng mà không nhìn ra được gì.

Lông mày của Hoàng Mạnh nhíu chặt, Jason lo lắng nhìn vẻ mặt của Hoàng Mạnh, chỉ sợ anh làm điều gì đó dại dột.

Lúc nhìn thấy pháp y muốn cởi quần áo của thi thể, Hoàng Mạnh mím chặt môi những vẫn không nhịn nổi.

“Stop.” Hoàng Mạnh ngăn lại, tiếp đó nói bằng tiếng Anh: “Tôi muốn số liệu DNA, các người không được chạm vào cơ thể của cô ấy.”

“Ngài Hoàng, để ngài ở đây quan sát đã là phá lệ của chúng tôi rồi, còn đây là chức trách của chúng tôi.” Vị pháp y dẫn đầu nói.

“Tôi nói không được là không được.” Hoàng Mạnh nói với pháp y, sự uy nghiêm tích tụ lâu năm đã khiến vị pháp y kia hơi lùi bước.

Jason thấy Hoàng Mạnh gần như đã trên bờ vực điên cuồng, nên dù không hiểu sự bảo vệ của người Trung Quốc thì vẫn nói: “Trước xác định số liệu DNA đã, nếu ngài Hoàng là người nhà thì tôi nghĩ cũng không cần kiểm tra nữa.”

Cũng không phải là vụ án giết người.

“Vậy được.” Pháp y đồng ý, liền dẫn người đi vào phòng khám nghiệm.

Hoàng Mạnh thấy những người vây quanh thi thể đều đã đi rồi, liền chậm rãi lại gần muốn vươn tay chạm vào nhưng lại bị Jason ngăn cản.

“Không thể chạm vào.” Jason lắc đầu với Hoàng Mạnh.

Bàn tay Hoàng Mạnh dừng lại rồi nói: “Nếu cái thi thể này thật sự là của Hà Ngân, tôi phải làm sao đây?”

Jason mấp máy môi, nhưng hắn lại chẳng biết phải nói gì, vào lúc này, tất cả những lời nói đều trở nên vô dụng vô cùng.

Điện thoại của Jason vang lên không đúng lúc này, Jason nhìn điện thoại rồi nói với Hoàng Mạnh: “Nghe tôi nói này, ở yên đây, tôi đi nghe điện thoại một lúc.”

“Alo, cậu chủ, có người xông vào nhà.” Giọng nói vội vàng của quản gia vang lên.

Jason nhìn ngày tháng, thời gian mà Củng Nhân nói đã đến rồi, ba ngày trước bản thân còn thề thốt cô ta sẽ không thoát được, thế mà giờ, cô gái này đúng là quá mạnh mẽ.

Jason dựa trán vào tường rồi thản nhiên nói: “Chốc nữa tôi sẽ về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.