Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

Chương 184: Giao dịch



Giang Việt Nhượt ngẩng đầu nhìn bầu trời hôm nay, bầu trời âm u, dường như có cái gì đó đang đè trĩu xuống.

Có một thứ gì đó ươn ướt rơi trên mí mắt, sắp mưa rồi.

Giang Việt Nhượt thu mắt lại, mở cửa xe ra.

Tô Thụy Triết trong xe vừa hay nhìn thấy cảnh này, cái tư thái nhìn một góc 45 độ ngắm nhìn bầu trời sao của Giang Việt Nhượt thật rất giống bản thân lúc thời trẻ đã từng trải qua, trong đầu Tô Thụy Triết nghĩ như vậy.

“Đi theo.” Tô Thụy Triết nói với tài xế.

Đối với lời của Hà Dung anh ta không phải là không nổi lòng nghi ngờ, thậm chí ngay từ lần đầu nhìn thấy Giang Việt Nhượt đã nổi lòng thù địch, đó là đến từ trực giác.

Người của anh ta rất nhanh đã từ Mỹ trở về, biết được đoạn nào đấy không được xem là bí mật.

Nói không rõ đó là mùi vị gì, nhìn kiểu gì cũng thấy bản thân là một tên đại khốn nạn, phá vỡ đôi tình nhân yêu nhau sâu đậm, thế nhưng, Củng Nhân có lẽ không biết rằng, Tô Thụy Triết ngay lần đầu tiên nhìn thấy cô thì đã rung động rồi.

Anh ta vẫn luôn tôn thờ người dám tranh giành đồ với anh ta thì cứ đợi mà tiêu diệt đi, bây giờ cũng không ngoại lệ.

Mưa bên ngoài hơi lớn, Giang Việt Nhượt bật cần gạt nước, lúc này chỉ có tiếng hạt mưa rơi, bao trùm không gian tĩnh mịch.

Điện thoại reo lên: “Phan Vân Lam?” Giọng nói của Giang Việt Nhượt tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.

“Giang Việt Nhượt, hay là chúng ta làm một cái giao dịch đi.” Giọng cảu Phan Vân Lam trở nên càng trầm hơn, sau một năm tỉnh lại, anh ta dường như có chỗ nào khang khác, nhưng Giang Việt Nhượt nói không ra.

“Tôi bây giờ không cso thứ gì cần phải giao dịch cả, tạm biệt.” Giang Việt Nhượt không phân bua định tắt máy.

“Nếu như là mạng của cô thì sao?” Phan Vân Lam vẫn hỏi một cách từ tốn.

Chỉ là lúc nói chữ cuối cùng, anh ta từ đầu dây bên kia nghe thấy âm thanh đập vỡ và tiếng vỡ kinh, cuối cùng là tiếng tút tút liên tục vang lên.

Phan Vân Lam trau mày, ném điện thoại sang một bên, quay người lái xe đến nhà họ Phan đón Hà Ngân.

Hà Ngân à, Hoàng Mạnh bây giờ đối xử với em như vậy, còn em vẫn nhớ mãi không quên hắn sao? Phan Vân Lam vừa lái xe, vô cùng buồn chán nghĩ đến, thực ra có lúc anh ấy và Tô Thụy Triết đều cùng một loại người, đều là người vì mục đích mà không từ thủ đoạn mà thôi.

Hoàng Mạnh ngẩng đầu lên nhìn Trương Tịnh củ chỉ không được tự nhiên, bởi vì cố gắng hết sức để hòa vào bầu không khí này mà ngược lại càng lộ rõ bản thân là một thằng hề mà thôi.

“Lát nữa tôi gọi tài xế đến đưa cô về nhà.” Hoàng Mạnh lau miệng rồi đi lên gác.

Trong nhà đột nhiên trở nên trống trải, không có tiếng nô đùa của trẻ con, lộ rõ sự yên ắng, có một cảm giác vắng vẻ.

Hoàng Mạnh hút một điếu thuốc, tự hỏi bản thân mọi thứ này bây giờ có phải là thứ mà bản thân muốn hay không, hiển nhiên là không, thế nhưng anh muốn cái gì, Hà Ngân sao? Nhưng người phụ nữ ấy miệng toàn lời nói dối, ngay cả thân phận của My My cũng giấu diếm.

Tình yêu có lúc là một việc khiến người ta khó đoán được.

Hà Ngân chỉ là cảm thấy trống trải vô cùng.

Một chuỗi các việc xảy ra đến hiện tại cô thậm chí còn không buồn kịp cho đến bây giờ, tại sao lại đi đến bước đường này? Rõ ràng hôm qua còn tốt đẹp xong, sáng nay lúc vừa tỉnh dậy thì đã thành như thế này rồi

Sự lạnh lùng của Hoàng Mạnh, cô gái đột nhiên xuất hiện, thậm chí Hà Ngân còn chưa buồn kịp.

“Đi đến chỗ Mạnh Biên hay là chỗ anh? Phan Vân Lam hỏi, mới kéo được tâm trí của Hà Ngân từ ngoài trái đất xa xăm lại.

Hà Ngân ngồi ghế sau ôm Đồng Đồng, bên cạnh là My My, cả hai đứa trẻ đều mởi to mắt kì lạ nhìn hai người, vô cùng đáng yêu, còn về biến cố, hay đứa trẻ vẫn chưa biết gì.

Hà Ngân xoa đầu hai đứa trẻ nói: “Về nhà tôi đi, lúc tôi ở nhà của cậu đã dọn dẹp rồi.”

Về nhà, trước kia rất lâu đó chỉ là một căn nhà lạnh lẽo, còn hiện tại vì có hai đứa trẻ nên trở thành một ngôi nhà vô cùng ấm áp, nếu không có Hoàng Mạnh, có lẽ có thể cùng với bọn trẻ sống đến già rồi.

Trong mắt Hà Ngân có sự mệt mỏi vô tận, đó là dấu hiệu của sự đau buồn vẫn chưa đến.

Màn đêm đen tối cuối cùng cũng kéo đến.

Giang Việt Nhượt nheo nheo mắt, cố gắng thích nghi với ánh sáng hiện tại

Có một người đang đứng ngược ánh sáng, đằng sau có những bóng đèn trắng rất to khiến toàn bộ gương mặt anh ta được bao trùm trong ánh sáng, mặc dù nhìn không rõ khuôn mặt, nhưng Giang Việt Nhượt nhìn hình dáng đó rất nhanh đã nhận ra người đàn ông đó là ai.

“Tô Thụy Triết.” Giọng của Giang Việt Nhượt khàn khàn. Cố Nhiệm nói quả thật không sai, con người này quả nhiên là nhân vậy nguy hiểm vô cùng.

Thế nhưng Phan Vân Lam sao lại có quan hệ với Tô Thụy Triết.

Nếu như là tính mạng cô thì sao? Giang Việt Nhượt nhớ ra câu nói cuối cùng trong điện thoại truyền đến, bất giác có chút tò mò, cái tên Phan Vân Lam muốn lấy thứu gì từ chỗ cô đây.”

“Thực ra tôi căn bản không muốn làm hại cô, nhưng cô lại cứ động chạm đến Củng Nhân.” Giọng nói của Tô Thụy Triết vô cùng lạnh lùng, trong tay hắn là một khẩu súng.

Giang Việt Nhượt nhận ra, ở Mỹ cô cũng có một cái y hệt.

Giang Việt Nhượt không hề sợ hãi, ngược lại còn cười chế nhạo nói: “Là anh động vào Củng Nhân.”

Giang Việt Nhượt tựa vào cột đá sau lưng, nhìn trông không hề có chút sợ sệt của bị bắt cóc, cô nói: “Trên người tôi có con chíp, anh giết tôi rồi anh cũng chạy không thoát đâu, Củng Nhân tuyệt đối sẽ không tha cho anh.”

Cố không chút ngạc nhiên nhìn vào con mắt thu nhỏ của Tô Thụy Triết.

“Chi bằng chúng ta cũng làm một giao dịch.” Giang Việt Nhượt cười nhẹ nhàng, giống năm đó lần đầu gặp Củng Nhân.

Hà Ngân bừng tỉnh nhớ lại lúc lần đầu gặp, có phải già rồi thì sẽ bắt đầu hoài niệm không?

Cô không chắc chắn.

“Anh Vân Lam, chúng ta làm một giao dịch đi.” Hà Ngân nhắm mắt lại, không hề để ý đến ánh mắt đang tìm kiếm của Phan Vân Lam.

“Giữa chúng ta không cần xa lạ thế đâu.” Giọng của Phan Vân Lam nghe có vẻ cay đắng.

Hà Ngân hơi nhếch miệng: “Từ lúc anh trở thành người thừa kế của nhà họ Phan, chúng ta đã bắt đầu xa lạ không phải sao? Những việc anh làm trước đây em trong một năm nay cũng ít nhiều biết được chút ít.”

Phan Vân Lam yên lặng, từ trước đến nay không ngờ rằng kết quả mà mình hao tâm tổn kế để có được lại là như hiện nay.

“Anh giúp em cứu một người, em giúp anh tiêu diệt kẻ thù của nhà họ Phan.” Lời của Hà Ngân vô cùng lạnh lùng thậm chí có thể nói là cay nghiệt.

Phan Vân Lam thậm chí còn không muốn hỏi khẩu khí đòi giúp anh diệt nhà họ Phan lớn như vậy từ đâu mà có, Hà Ngân đột nhiên trở nên xa lạ.

Ngoài trời mưa càng lúc càng lớn, Phan Vân Lam không thể không bật cần gạt nước để làm rõ tầm nhìn, nhưng nước mưa bốc hơi, dường như đã làm mờ đường phía trước, giống như lời của Hà Ngân bây giờ, khiến anh nhất thời mất đi phương hướng.

Rất lâu rồi, Hà Ngân mới nghe thấy giọng khàn khàn cảu Phan Vân Lam: “Được.”

Hà Ngân nhắm nghiền mắt lại, bên tai có tiếng nô đùa của trẻ nhỏ, nhiều hơn nữa đó là tiếng mưa lộp độp bên ngoài xe, sức mưa của thành phố Nhiễu đều dữ dội như này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.