Tô Thụy Triết vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Củng Nhân, khi Củng Nhân nổ súng đã đè nghiêng đầu súng mấy phần, để viên đạn bắn đến cột nhà bên cạnh.
“Cảm ơn anh đã không giết Vũ Nhu, hãy kết thúc ở đây đi.” Củng Nhân quay người, được Hà Ngân dìu ra ngoài.
Hoàng Mạnh theo sát đằng sau, để lại Tô Thụy Triết một mình yên tĩnh suy nghĩ mọi thứ quái lạ nơi đây.
Bắt cóc Giang Việt Nhượt là ý của Hà Dung nhưng tại sao về sau lại xảy ra nhiều truyện đến vậy? Hà Ngân, Hoàng Mạnh, Phan Vân Lam, những người này đều là muốn chơi gì đây?
Hà Dung rõ ràng cũng vô cùng bất ngờ chuyện này, luôn cho rằng Hà Ngân truyện gì cũng không rõ ngọn ngành, không ngờ đột nhiên lại cùng vào đây, lại còn Hoàng Mạnh, những truyện không đâu này anh ta đến làm gì chứ?
Hà Dung không hề đuổi theo Hoàng Mạnh, cô nghe nói Hà Ngân bị đuổi khỏi Hoàng gia rồi, lẽ nào không còn cơ hội của cô sao?
Bởi vì Hoàng Mạnh và Hà Ngân vẫn đang chiến tranh lạnh nên Hà Ngân trực tiếp lái xe rời đi.
Vết thương của Củng Nhân cũng không nghiêm trọng đến vậy, sau khi Hà Ngân hỏi Phan Vân Lam ở bệnh viện nào cũng lập tức lái xe đến bệnh viện đó.
“Hà Ngân, cảm ơn cô.” Đôi môi nhợt nhạt của Củng Nhân cùng giọng nói kiệt sức.
Hà Ngân kẽ cười: “Không có gì, dù sao cũng là giao dịch mà.”
Củng Nhân nhếch môi hỏi: “Sao cô lại đến đây? Cô thừa biết cái tên Hoàng Mạnh kia sẽ bảo vệ cô rất tốt.”
Hà Ngân ngoặt xe rẽ vào một con đường tương đối hẻo lánh: “Nếu một năm trước tôi biết nhiều một chút có lẽ tôi sẽ không đi nhảy sông rồi, tôi luôn cố gắng bước vào thế giới của Hoàng Mạnh.
Hà Ngân từ nhỏ đã bước chân vào xã hội hỗn loạn này ít nhiều từng gặp qua đủ loại người, nhưng thật sự những thứ liên quan đến thế giới ngầm cô vẫn chưa làm qua, sau khi bị kéo vào mối quan hệ với Hoàng Mạnh, kéo vào ân oán vướng mắc với anh, thậm chí là chuyện sau mỗi lần bị bắt cóc Hoàng Mạnh trước giờ đều không nói với cô mà âm thầm giải quyết, mâu thuẫn giữa hai họ càng ngày càng lớn.
Do đó, ông trời lại không lấy đi sinh mạng của cô, vậy cô thề sẽ cố gắng bước vào cuộc sống của nah từng bước từng bước một.
Củng Nhân nhìn lướt qua Hà Ngân sâu thẳm, cuối cùng cũng biết Hoàng Mạnh vì sao lại thích cô, chí ít Hà Ngân của hiện tại ngoài cái xác này vẫn còn vô cùng hấp dẫn: “Vừa nãy cô và Hoàng Mạnh đã xảy ra chuyện gì?”
Củng Nhân đột nhiên nhớ tới bầu không khí không thoải mái lúc nãy giữa hai người họ còn cụ thể ở đâu lại không nói được.
Củng Nhân chau mày, do dự một hồi: “Thật ra tôi cũng không biết, buổi sáng hôm nay thái độ của anh ấy đột nhiên rất lạnh lùng, còn đem phụ nữ về ăn ăn cơm, thậm chí đuổi tôi ra ngoài.”
Hà Ngân thậm chí không thể tin nổi sự thật này.
Lông mày của Củng Nhân cũng chau lên, điều này rất không phù hợp với phong cách của Hoàng Mạnh, nhất định là đã xảy ra truyện gì chứ không thể vô duyên vô cớ như vậy.
“Cô dừng vì chuyện này mà oán hận, cô phải tin tình cảm của hai người, hay là cô đi điều tra rõ nguyên nhân khiến bộ dạng sáng nay của anh ta như vậy mới có thể đúng bệnh đúng thuốc chữa được.” Củng Nhân khuyên giài.
Hà Ngân chau mày, nói thật Hà Ngân chưa từng trải qua chuyện này, khi ở cùng Hoàng Mạnh cũng luôn ở thế bị động, rất ít khi chủ động làm việc gì đó, điều chủ động duy nhất chính là việc đi tìm Hoàng Mạnh nhưng sau khi vứt bỏ cô còn mặt dày xin quay lại, những chuyện này cô thật sự vẫn không làm được.
“Không nói chuyện này nữa, đợi vết thương lành hơn chút các cô sẽ trở về Mỹ, vậy hôn nhân giữa cô và Tô Ngụy Triết sẽ ra sao?” Hà Ngân cau mày hỏi.
Sau khi Giang Việt Nhượt đưa thiệp mời cho cô thể hiện ý tốt thì họ có liên lạc qua vài lần, Giang Việt Nhượt đề nghị vụ giao dịch này, nếu lần này có thể đưa Củng Nhân trở về Mỹ sẽ nói cho Hà Ngân một truyện rất quan trọng.
Hà Ngân đồng ý.
Còn Cố gia luôn trong trạng thái nguy khốn, biết được vài ngày trước Tô Ngụy Triết âm thầm ra tay, thu mua tài sản trong giới kinh doanh, đã không còn nắm thế độc quyền trong chính giới, Đế Quốc thương mại của Cố gia sẽ sụp đổ rất nhanh.
“Như vậy cùng lắm chỉ là một tờ giấy mà thôi, Cố gia bây giờ sụp đổ tôi cũng có gì để bận tâm, có thể sẽ ở bên Mỹ mãi mãi." Củng Nhân thong thả xuống xe.
Đây là bệnh viện tư, Giang Việt Nhượt vừa nãy cũng bị đưa vào đây.
Vết thương của Giang Việt Nhượt không hề có chút trở ngại lớn nào, chỉ sau một lúc viên đạn ở chân đã được gắp ra, băng bó xong Giang Việt Nhượt buồn chán nằm dựa vào giường bệnh nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Còn Phan Vân Lam không có trong phòng bệnh cũng không biết là đã đi đâu.
Cô Niệm bị bác sĩ đưa đến phòng xư lý vết thương, người đến trước là Hà Ngân.
“Bây giờ cô có thể nói tôi biết chuyện đó rồi chứ.” Hà Ngân nhìn Giang Việt Nhượt mà nói.
Giang Việt Nhượt nhìn đôi chân bị thương của mình, không nhanh không chậm mà nói: “Mặc dù luôn cảm thấy xuất ngoại vẫn không phải là chuyện đơn giản, nhưng nói trước với cô cũng không sao.”
Giang Việt Nhượt ngoắc ngoắc đầu ngón tay ra hiệu Hà Ngân lại đó: “My My, cô hãy nhận và chăm sóc nó.”
Hà Ngân nhìn Giang Việt Nhượt vô cùng ngạc nhiên, không ngờ đến cô đối với My My cũng có chút quan tâm.
“My My là con trai của Hà Dung.”
Toàn thân Hà Ngân cứng nhắc, chuyện này quả là nằm ngoài dự tính của của cô, My My là con trai của Hà Dung? Trò cười gì đây trời?
Giang Việt Nhượt nhìn thấy bộ dạng đứng lặng chưa phản ứng lại của Hà Ngân: “Còn Hà Ngân, nếu cô thật sự tiếp xúc với những thứ trong thế giới ngầm thì cô nghe cho rõ đây, trong thế giới ngầm có một câu, đồng tiền không có tình phụ tử.”
Phan Vân Lam đúng lúc này đẩy cửa đi vào.
“Hà Ngân, em không bị thương chứ?” Phan Vân Lam lo lắng kéo Hà Ngân lại gần, nhìn từ trên xuống dưới xác nhận không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
Phan Vân Lam để bó hoa trên tay đặt sang một bên: “ Hà Ngân, ra ngoài chúng ta nói chuyện một lát.”
Lúc này Củng Nhân cũng đi vào, Hà Ngân cùng Phan Vân Lam ra ngoài, chỉ còn lại hai người nói vể kỷ niệm xưa.
“Em có biết những truyện em làm bây giờ nguy hiểm biết nhường nào không?” Phan Vân Lam nhìn Hà Ngân, nói trong sự lo lắng vô cùng.
Hà Ngân cũng vậy nhìn Phan Vân Lam, sự lo lắng như vậy khiến cô có chút nhớ lại cảm giác thân thuộc của Phan Vân Lam, cô chậm rãi nói: “Em biết em đang làm gì bây giờ, em sẽ giúp anh cùng trả thù Phan gia, con đường này là chính em chọn, em đã trưởng thành rồi, sẽ có trách nhiệm với bản thân.”
Phan Vân Lam nghe thấy lời nói xa cách này của Hà Ngân, sự lo lắng đó cũng dần dần trở nên phức tạp.
Hai người cùng nhau nương tựa vậy mà cuối cùng lại rơi vào hoàn cảnh này, không khỏi kiến người ta thổn thức:: “Kế của Mạnh Biên”.
Hà Ngân không nói gì mà ngầm thừa nhận.
Phan Vân Lam trong đầu tồn tại cơn giận không biết vì sao, lại không thể trút giận, khó chịu cháy trong máu, cuối cùng giải tỏa đập đầu vào bức tường phía sau Hà Ngân.
“Em cẩn thận Củng Nhân và Giang Việt Nhượt.” Nói xong câu đó Phan Vân Lam liền rời đi.
Phan Vân Lam gọi điện cho Mạnh Biên, giọng nói lạnh lùng chưa từng thấy trước đây: “Mạnh lão gia định đào tạo người tiếp nối hay sao?”
Mạnh Biên đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói của Phan Vân Lam không nói gì cũng không biết qua bao lâu rồi tắt điện thoại.