Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

Chương 66: Phản ứng



Nhà họ Hà sắp sụp đổ rồi.

Sáng sớm hôm sau, tất cả báo chí lớn nhỏ đều đăng tin nhà họ Hà ăn bớt nguyên liệu, lừa gạt dân chúng, khắp nơi đều chửi rủa.

Có không ít người dân tụ tập ở cổng lớn tập đoàn Hà Thị để gây chuyện, còn có rất nhiều phóng viên đợi sẵn trước cổng công ty.

Hà Ngân cầm ly thủy tinh, chất lỏng màu đỏ trong ly nhẹ nhàng lay động, đôi môi anh đào khẽ nhếch ra một nụ cười, mỉm cười nhìn dân chúng tụ tập tập ở quanh tòa nhà cao tầng của tập đoàn Hà Thị qua màn hình tinh thể lỏng. Nhà họ Hà, đây đều là các người nợ tôi.

“Vài ngày nữa chúng tôi sẽ mở một buổi họp báo, bây giờ chúng tôi sẽ không tiếp nhận bất cứ phỏng vấn nào.” Trong màn hình tinh thể lỏng, một người đàn ông đã lâu không gặp xuất hiện trên màn ảnh, cổng công ty vừa mở ông đã lao vụt qua, sau đó có một đống phóng viên đuổi theo. Nhìn người được gọi là cha kia sắc mặt tiều tụy vô cùng, dường như già đi không ít, thư kí đứng bên cạnh còn phải dùng bản thân để mở ra một con đường cho ông, ông mới có thể thoát thân được.

“Hài lòng không?” Hoàng Mạnh ôm lấy thân thể cô từ sau lưng, nhẹ nhàng nói vào tai cô, hơi thở đàn ông đặc thù truyền vào tai cô, có chút tê dại.

Hà Ngân cũng không biết hiện tại bản thân có tâm trạng gì, hẳn là cô nên vui, cô để cho những người đã đẩy mẹ cô vào hố lửa nhận lấy trừng phạt thích đáng, đại gia nghiệp của nhà họ Hà sụp đổ từng chút một, cuối cùng cô cũng có thể rời khỏi người đàn ông dối trá đã làm nhục cô. Nhưng tại sao cô lại không vui vẻ như vậy, ngược lại, trong lòng còn cảm thấy trống rỗng, thậm chí khí cô nghĩ đến việc rời khỏi hắn thì lại có một chút tiếc nuối.

Không thể yêu hắn! Tuyệt đối không thể!

“Hà Ngân, nhất định là con ả nhà mày!” Hà Dung suýt nữa bóp nát ly rượu trên tay, đầu ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.

Mới vừa vui mừng vì việc bà Hoàng náo loạn tập đoàn Hoàng Thị thì chớp mắt một cái đã rơi xuống địa ngục.

Cô nhìn quần áo xinh đẹp, túi xách hàng hiệu nổi tiếng, đồ trang điểm cao cấp của mình, còn có ngôi nhà sang trọng lộng lẫy kia nữa. Nếu như nhà họ Hà sụp đổ, tất cả đều không còn nữa, cô là con gái lớn của nhà họ Hà, là quý tộc chân chính, mà Hà Ngân đó thì tính là gì, chỉ là con gái của một kẻ hèn mà thôi, dựa vào cái gì mà Hoàng Mạnh lại yêu cô ta? Hơn nữa còn yêu đến mức vì cô ta mà phá hủy toàn bộ nhà họ Hà?

Nghĩ tới đây, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta vì oán hận mà trở nên vặn vẹo.

“Chị, làm sao bây giờ? Chúng ta tuyệt đối không thể ngồi chờ chết được!” Hà Thành Lâm lúc này cũng vô cùng lo lắng, đều do con đàn bà Hà Ngân kia, nếu không phải cô ta thì Hà Dung sẽ gả cho Hoàng Mạnh, tập đoàn Hà Thị sao có thể lưu lạc tới bước này.

“Hay em đi tìm người xử cô ta? Lần trước là do bất ngờ, lần này sẽ tuyệt đối không thất bại nữa đâu!” Trong mắt Hà Thành Lâm lóe lên một tia sáng tàn nhẫn.

“Không được, bây giờ cô ta bên Hoàng Mạnh, nếu như Hoàng Mạnh biết, anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta.” Hà Dung cũng không biết làm sao.

“Hai đứa đúng là quá trẻ người non dạ.” Một người đàn bà ăn mặc sang trọng đi tới.

“Mẹ!” Hai chị em đồng thời lao đến.

Bà Hà được duy trì dung nhan rất tốt, lấy đi ly rượu trong tay Hà Dung, trách cứ: “Mấy ngày trước con vừa nằm viện đó, quên rồi sao? Còn dám uống rượu?”

“Mẹ, mấy thứ này đều là chuyện nhỏ, mẹ còn có tâm trạng quản sao? Bây giờ nhà họ Hà sắp sụp đổ rồi!” Hà Dung có chút nóng nảy, vô cùng bất mãn với thái độ hiện giờ của mẹ cô.

“Năm đó con ả kia không phải là đối thủ của mẹ, con gái bà ta có khả năng đó sao? Sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay mẹ chứ? Hai chị em các con quá nóng vội, người trẻ tuổi thì phải học cách nhẫn nhịn, chuyện nhỏ không nhịn thì sao làm chuyện lớn được?” Bà Hà tiếp tục nói: “Lúc này chỉ có cách đến xin Hà Ngân bỏ qua cho nhà họ Hà mà thôi. Con đàn bà kia cùng mẹ nó giống hệt nhau, quá lương thiện.”

“Mẹ phải đi cầu xin cô ta sao?” Hà Thành Lâm đúng là tuổi trẻ bồng bột, vô cùng sĩ diện, sao có thể nhẫn nhịn mà nhìn mẹ mình đi cầu xin người đàn bà kia được.

So ra thì Hà Dung đã thành thục hơn đôi chút, nếu không cũng sẽ không nói xin lỗi với Hà Ngân.

Mẹ nói đúng, vì tình thế hiện giờ, chỉ có thể nhịn.

“Dung Dung…” Bà Hà dịu dàng kéo tay Hà Dung, chỉ điểm: “Con đừng quên trong tay con còn có vũ khí vô cùng sắc bén.”

Hà Dung cũng không phải người ngu xuẩn, khi mẹ cô nhắc tới, cô cũng cười đầy ẩn ý.

Hà Thành Lâm đứng ở một bên nhìn hai người đàn bà nói chuyện, mơ mơ hồ hồ: “Hai người nói chuyện bí mật gì vậy?”

“Em quên rồi sao? Hoàng Mạnh còn có một người mẹ đó, em cảm thấy bà ta có thể nhẫn nhịn nhìn con trai mình vì một người đàn bà không ra gì mà làm ảnh hưởng tới tương lai của tập đoàn nhà con dâu tương lai sao? Chỉ cần chị dỗ ngon dỗ ngọt, bà ta tuyệt đối không bỏ qua cho con ả Hà Ngân kia.”

Bà Hà mỉm cười nhìn con gái: “Con đừng quên, Hà Ngân kia rất ngu ngốc, đến bây giờ nó vẫn tưởng người lần trước định bắt cóc hãm hiếp nó chính là Hoàng Mạnh.”

Đối với hành động mờ ám của hai chị em, bà Hà vẫn luôn nhắm một mắt, mở một mắt, vốn niệm tình mẹ cô ta, bà mới tha cho tính mạng của cô ta, hôm nay, cô gái này đã trở thành uy hiếp, bà cũng nên ra tay trừ khử rồi.

Phan Vân Lam biết chuyện Hà Ngân ở bên Hoàng Mạnh, vô cùng tức giận. Tức giận vì Hà Ngân vẫn yêu sâu đậm người đàn ông đã làm cô tổn thương, thậm chí còn ở bên, chẳng lẽ cô quên mất mấy tuần trước suýt nữa cô bị Hoàng Mạnh cho người bắt cóc rồi sao? Cô yêu hắn đến mức xem nhẹ tất cả sao? Tức giận, vì bản thân không có năng lực như Hoàng Mạnh, có thể giúp Hà Ngân báo thù, không có khả năng hung hăng làm nhục bọn họ, giẫm đạp bọn họ dưới chân.

Khi Phan Vân Lam nhìn thấy tin tức lập tức lái xe đi tới nhà Hoàng Mạnh, anh nhất định phải bảo Hà Ngân rời khỏi Hoàng Mạnh, không thể để người đàn ông kia tiếp tục lừa dối, không thể để cho cô bị thương lần nữa.

Nhiều năm bên cạnh, anh đã sớm yêu sâu đậm cô gái kiên cường này, cho nên anh phải dùng hết sức mình bảo vệ cô thật tốt, không để cô chịu chút tổn thương nào.

“Cốc! Cốc! Cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên, Hoàng Mạnh đang tắm, Hà Ngân nhìn thấy mặt Phan Vân Lam trong màn hình điện tử, cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn ra mở cửa.

“Ngân Ngân! Đi cùng tôi đi, đừng sống ở đây nữa, người đàn ông kia không có lòng tốt đâu…” Phan Vân Lam dùng sức nắm chặt cổ tay Hà Ngân.

Bởi vì Hoàng Mạnh muốn sống thế giới của hai người cho nên ở đây không có người giúp việc.

“Vân Lam, anh làm tôi đau đó.” Hà Ngân thoát khỏi cánh tay Phan Vân Lam, cổ tay đỏ bừng một mảng.

“Cô không thể ở bên cạnh người đàn ông này, cô rất rõ người đàn ông này đã từng…”

“Đừng nói…” Hà Ngân ngăn anh ấy lại, cô không muốn nghe lại sự thật mà cô vừa nghĩ đến đã cảm thấy vô cùng đau khổ kia: “Anh yên tâm, tôi không động lòng đâu, tất cả những chuyện này đều là lợi dụng mà thôi.”

Đây là nói cho Phan Vân Lam nghe, cũng là nói cho chính mình.

“Vậy bây giờ nhà họ Hà đã sụp đổ, có thể rời đi chưa?” Phan Vân Lam âm trầm.

“Chờ nhà họ Hà thực sự sụp đổ, tôi sẽ rời đi.”

“Em đang nói chuyện với ai vậy?” Âm thanh của Hoàng Mạnh từ trong nhà truyền đến, sắc mặt Phan Vân Lam đen như đáy nồi.

“Nhưng cũng không cần để bản thân chịu thua thiệt…” Lời của Phan Vân Lam còn chưa nói hết, Hà Ngân đã đóng cửa rầm một tiếng, chỉ để lại một câu nói: “Anh đi trước đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.