Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

Chương 73: Lê hùng gặp nạn



Hoàng Mạnh cúp điện thoại, đi vào phòng bệnh, thấy Hà Ngân nằm trên giường, vất vả muốn lấy một quả táo, bộ dạng vô cùng đáng yêu.

Ném mọi phiền phức ra sau đầu, Hoàng Mạnh mỉm cười dịu dàng.

“Chúng ta tiếp tục…”

Câu trả lời tiếp theo của Hà Ngân không chút lưu tình: “Để cho anh hi vọng vô ích rồi, em không có thói quen hoang dâm giữa ban ngày.”

“Hừ!” Hoàng Mạnh cố gắng kìm chế, không muốn cưỡng ép cô, anh cầm trái táo trên bàn lên, cẩn thận gọt vỏ.

Hình tượng đúng chuẩn một người đàn ông tốt. Nếu anh không từng làm những chuyện như vậy, thì anh thật sự là người vô cùng hấp dẫn.

Ít nhất, anh đã từng hấp dẫn trái tim cô.

Nhưng thời gian bình yên này không kéo dài bao lâu, chuông điện thoại bỗng đột nhiên vang lên, lần này điện thoại di động của Hà Ngân.

Hai tay Hà Ngân không tiện, Hoàng Mạnh đang định lấy điện thoại di động cho cô, nhưng đột nhiên nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình. Là Lê Hùng gọi tới.

Cái tên này rất quen.

Trí nhớ của anh không tệ, nhanh chóng nhớ ra đây là hacker đã lấy thông tin nội bộ của Hắc La Hán.

“Hừ, lại là tên Phan Vân Lam đó, không cho nghe!” Anh cầm điện thoại di động của Hà Ngân ném qua cửa sổ, tạo thành một đường cong hoàn mỹ, sau đó vỡ tan tành.

“Hoàng Mạnh, anh đừng có như vậy được không? Đã bảo em chỉ coi anh ấy như anh trai rồi mà.” Hà Ngân tức giận, đạp cho Hoàng Mạnh một cú, sau đó che đầu lại, híp mắt nhìn Hoàng Mạnh.

“Em yêu… vợ… cô Hà xinh đẹp, đừng tức giận nữa.” Hoàng Mạnh thấy Hà Ngân mất hứng, lập tức nịnh nọt.

Mà bên kia, Lê Hùng thấy điện thoại di động bị cắt ngang, sau đó chuyển sang trạng thái thuê bao, cô cảm thấy rất kì lạ, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Sau đó kiểm tra tài liệu, thầm kêu không ổn, hiện giờ Hà Ngân đang ở bệnh viện, mặc dù Hoàng Mạnh cũng ở đó, nhưng không thể đảm bảo bà Hoàng sẽ không tìm cơ hội giết Hà Ngân.

Đang định mở cửa đi ra ngoài thì thấy có người mặc âu phục màu đen đứng trước cửa, theo sau là hai người đàn ông vạm vỡ, Lê Hùng đánh không lại bọn họ.

“Cô Lý, hay là chúng ta nói chuyện một chút, tôi tin chắc cô sẽ động lòng.”

Lê Hùng biết giờ phút này cô không thể liều mạng, chỉ có thể tìm cơ hội chạy trốn mà thôi. Mấy người kia cũng không khách khí, xông thẳng vào phòng trọ nhỏ hẹp của cô.

“Xem ra Hà Ngân đối với cô cũng chẳng có gì đặc biệt.”

Lê Hùng im lặng, đây là địa bàn của cô, bình thường cô không ở đây, bởi vì nơi này có tính bảo mật khá cao, dân số dày đặc, dễ chạy trốn. Cô làm hacker rất dễ bị người khác tra ra số IP, sau đó đuổi giết, cho nên cô thường thuê những phòng trọ kiểu này.

“Có gì cứ nói thẳng.” Lê Hùng từ từ lùi tới sát tường, lấy ra điện thoại di động trong túi áo, giấu ra sau lưng bấm chữ.

Dựa vào cảm giác của mình, cô đang chuẩn bị gọi cho Phan Vân Lam trước khi đi nên dãy số đã được bấm, chỉ cần cô gửi tin nhắn đi là được.

“Anh là ai?”

Người đàn ông mặc âu phục nhìn Lê Hùng, phát hiện có chỗ không đúng, nhanh chóng lấy điện thoại di động từ sau lưng cô, tin nhắn bên trong vẫn chưa kịp gửi đi.

Người đàn ông mặc âu phục nhìn một chút, sau đó đưa cho cấp dưới.

“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi có thể cho cô lợi ích rất lớn.”

Lê Hùng nhìn cấp dưới của người đàn ông kia cất điện thoại cô vào túi áo.

Lê Hùng đi theo Hà Ngân nhiều năm, đã học được cách gặp nguy không loạn: “Sao? Anh có thể cho tôi lợi ích gì?”

Lê Hùng luôn coi Hà Ngân là chị em gái, cho nên bất luận thế nào, cô sẽ không bao giờ phản bội Hà Ngân, cô nói như vậy cũng chỉ vì muốn trấn an người đàn ông kia mà thôi.

Người đàn ông mặc âu phục nhìn thấy bộ dáng có thể thương lượng của Lê Hùng, hắn đưa ra năm ngón tay: “Bằng này?”

“Mười bảy tỷ?”

“Không, một trăm bảy mươi tỷ!”

Lê Hùng híp mắt lại: “Tôi suy nghĩ đã.”

Đây là phòng trọ ở tầng hai, chỉ cần cô chạy nhanh đến nhà vệ sinh, khóa cửa lại, sau đó nhảy xuống cửa sổ chạy thoát là được, chẳng qua trước mặt ba người đàn ông to lớn này, cô cũng chạy không thoát. Vì vậy Lê Hùng từ từ đi trong phòng trọ, tìm chỗ dễ chạy trốn nhất.

Chẳng qua ba người kia cũng không phải dạng tầm thường, thân hình to lớn của bọn họ đã chặn hết các lối thoát, ép cô trong một không gian nhỏ hẹp.

“Được, tôi đồng ý, lấy được tiền sẽ cao chạy xa bay.”

Người đàn ông mặc âu phục hơi nhếch miệng, nở nụ cười châm chọc.

Nói thì chậm, nhưng xảy ra thì rất nhanh. Lê Hùng thừa dịp ba người họ thả lỏng, nhanh chóng dựa vào dáng người gầy yếu của mình, thoát ra từ khe hở giữa ba người đàn ông, chạy thẳng tới phòng vệ sinh.

Một con dao nhỏ bay qua, cắm thẳng vào chân cô, cô lảo đảo, ngã trên mặt đất.

Sau lưng bọn họ, người đàn ông mặc âu phục lắc đầu thương tiếc: “Cần gì phải chọn con đường này chứ?”

Dường như không muốn làm bẩn mắt mình, người đàn ông mặc âu phục đi ra cửa, chỉ dặn lại một câu: “Giải quyết cô ta sạch sẽ.”

Một người đàn ông khom người, rút một con dao ra, đang định đâm vào ngực Lê Hùng, nhưng không biết Lê Hùng lấy từ đâu ra một con dao, cắm vào cánh tay của hắn ta.

Người đàn ông hét lên đau đớn, Lê Hùng nhận ra đây chính là người cầm điện thoại di động của cô, dao trên chân cô đã cắm vào mu bàn tay người đàn ông kia, hiện tại cô còn bị thương, rất khó chạy thoát.

Lê Hùng suy nghĩ rất nhanh, thừa dịp người đàn ông chưa kịp phục hồi lại, nhanh chóng lấy điện thoại ra ấn nút gọi.

Một người đàn ông bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình. Người phụ nữ này liều hơn dự đoán của hắn, khiến cho hắn không phản ứng kịp.

Đây cũng là cơ hội tốt để Lê Hùng chạy trốn, nhanh chóng chạy hai bước tới nhà vệ sinh, khóa trái của lại. Ngoài cửa không ngừng vang lên tiếng đập phá và chửi rủa của hai người đàn ông.

Trong điện thoại là tiếng tút tút quen thuộc, nhưng quá trình này dường như dài đằng đẵng.

Ngay khi khóa cửa sắp bị đập nát thì có người nghe máy.

“Vân Lam, có người muốn giết em, em đoán là người nhà họ Hoàng, bọn họ phát hiện ra em rồi, em đã tra được thông tin xác thực, người mua chuộc Hắc La Hán chính là Hoàng…” Lời còn chưa nói hết, trong điện thoại đã vang lên âm thanh kì lạ.

“Này?” Không có ai trả lời.

Phan Vân Lam nhanh chóng chạy xuống lầu, đi đén nhà để xe.

Người mặc đồ đen dùng chân đá bay điện thoại di động, sau đó Phan Vân Lam chỉ nghe được tiếng máy bận.

“Mẹ kiếp!” Phan Vân Lam gọi điện thoại cho Hà Ngân, điện thoại đang tắt máy, Hà Ngân ở bệnh viện chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Nhưng Lê Hùng cũng đang trong lúc nguy cấp…

Người mặc đồ đen xông tới, Lê Hùng nhanh chóng ném điện thoại đi, nhảy ra ngoài, người mặc đồ đen chỉ thấy được bóng dáng Lê Hùng ném điện thoại đi sau đó nhảy ra khỏi cửa sổ mà thôi.

Hắn dùng chân giẫm nát điện thoại, sau đó nhìn vết máu trên cửa sổ, biết Lê Hùng không thể trốn xa được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.