Vẻ mặt Hà Ngân không tốt nhìn về phía Mạnh Biên, nói: “Ông có ý gì?”
“Thế nào, Phan Vân Lam không nói cho cô sao?”
Phan Vân Lam mỉm cười híp mắt, cánh tay không kiềm chế được mà cầm lấy dao găm trong túi.
Anh ấy muốn giết Mạnh Biên. Anh ấy không dám tưởng tượng nếu như Hà Ngân thực sự biết được sự thật thì sẽ ra sao. Liệu có thể nào vô cùng thất vọng về anh hay không?
Hà Ngân nghi hoặc nhìn Phan Vân Lam, muốn nghe anh ấy giải thích, cho dù anh ấy nói gì cô cũng đều tin, không chút nào hoài nghi. Bọn họ cùng nhau giải quyết công việc nhiều năm như vậy, mà Mạnh Biên chẳng qua cũng chỉ là một người đàn ông khó hiểu, sao cô có thể vì một câu nói của người ngoài mà không tin tưởng chứ? Nực cười.
Mạnh Biên nhìn Phan Vân Lam tình cảm nồng nàn nói: “Để tôi nói thay cậu đi, độc tố thần kinh đến từ một tổ chức nghiên cứu của Mỹ. Vì nghiên cứu còn chưa thành công, mới chỉ là vật thí nghiệm đã bị Phan Vân Lam lấy đi, cho nên khi Lê Hùng được đưa về Mỹ cũng đã tỉnh. Mà ông chủ đứng sau tổ chức kia, thật sự không đơn giản đâu.” Mạnh Biên nhẹ nhàng nói, đúng vậy, chủ nhân phía sau kia thực sự khiến ông ta phải kiêng kỵ, đó cũng không phải là nhân vật nhỏ.
“Ý của ông là, Lê Hùng hôn mê là do Phan Vân Lam làm?” Hà Ngân tựa như nghe được chuyện gì đó vô cùng hài hước: “Không thể nào.”
“Anh Vân Lam và tôi quen biết từ năm năm trước, trải qua nhiều gian khổ như vậy, anh ấy chưa bao giờ liên quan tới bất kỳ nhân vật lợi hại nào, chúng tôi đều là từng bước một đi tới ngày hôm nay. Ông Mộ, ông không cảm thấy lời này của mình rất buồn cười sao?”
Mạnh Biên cũng không phản bác, bởi vì ông ta biết, tuy rằng độc tố thần kinh là do Phan Vân Lam làm, cũng đã tìm được Lê Hùng, nhưng có đánh chết cô gái kia cũng không chịu thừa nhận việc này, vẫn luôn một mực chắc chắn là do Hoàng Mạnh làm. Hơn nữa, ông chủ đứng phía sau tổ chức nghiên cứu kia quả thực rất lợi hại, không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh chuyện này liên quan tới Phan Vân Lam.
Nếu không phải nhà họ Hoàng chưa bao giờ nhúng tay vào việc của giới y học, ôn nhất định sẽ tin việc này là do Hoàng Mạnh làm.
“Em tin tưởng hắn như vậy?” Hoàng Mạnh cảm thấy vô cùng bất mãn, chẳng lẽ là vì quen biết Phan Vân Lam trước anh sao? Cho nên mới tin anh ấy như vậy?
“Đúng vậy.” Hà Ngân nhìn về phía Hoàng Mạnh, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kiên định.
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Người ở hai phe gươm súng sẵn sàng, không ai nhường ai.
Vẫn là Mạnh Biên lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh này: “Tin hay không là việc của cô, có điều, Hoàng Mạnh à.”
Người đàn ông này, quả thực khiến cho người khác chán ghét.
“Hiện giờ mẹ cậu đang làm khách ở nhà tôi, không phải cậu nên nhanh chóng giải quyết chuyện ở chỗ này, đi thăm mẹ mình sao?” Mạnh Biên nhìn Phan Vân Lam, trong mắt hiện lên nụ cười gian xảo, sâu không lường được.
Hà Ngân không phải kẻ ngốc, nháy mắt đã hiểu rõ ý đồ của ông ta: “Ông đang kéo dài thời gian.”
Trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu vô cùng, quả thực Hà Ngân rất tức giận. Cô không hiểu vì sao rõ ràng Mạnh Biên đang sống rất tốt ở giới xã hội đen, cũng không có chút dính líu nào với nhà họ Hoàng lại đồng ý giúp đỡ Hoàng Mạnh.
Lúc này, di động của Hoàng Mạnh vang lên.
Thời gian vừa đúng, Mạnh Biên khẽ cười, chậm rãi ra khỏi phòng. Thế giới của những người trẻ tuổi ông ta vẫn không nên dính vào, nếu không… sẽ bị ánh mắt con nhóc Hà Ngân kia giết chết.
Đặt điện thoại xuống, Hoàng Mạnh cười lạnh nhìn về phía Phan Vân Lam.
“Giao Hà Ngân cho tao, tao sẽ tha cho mày.”
Trông thấy vẻ mặt chết cũng không sợ của anh ấy, Hà Ngân vội vàng nói: “Hoàng Mạnh, tôi đi với anh.”
Hoàng Mạnh lại thấy khó chịu. Có phải cô sẽ bằng lòng làm bất cứ chuyện gì vì Phan Vân Lam hay không? Vậy cô coi anh là cái quái gì? Cho nên cũng không hề khách sáo nói: “Nếu như tôi muốn em lên giường với tôi, mới có thể buông tha cho hắn thì sao?”
Sắc mặt Hà Ngân và Phan Vân Lam lập tức trắng bệch.
Mặc dù cô và anh đã từng làm, nhưng đó đều là tự nguyện. Nếu như lấy việc lên giường làm giao dịch, vậy sẽ chỉ làm cô càng thêm chán ghét, cho nên lúc nghe thấy lời này, trong nháy mắt sắc mặt cô đều trở nên tái nhợt. Hóa ra cô ở trong lòng anh chỉ là như thế mà thôi, không khác gì so với những người phụ khác bên cạnh anh.
Phan Vân Lam thấy an nguy của mình lại khiến người con gái mình yêu thương lên giường cùng người đàn ông khác để đổi lấy. Có thể tưởng tượng được, trong lòng anh ấy khó chịu biết bao.
Nếu là như vậy, anh ấy tình nguyện chết còn hơn.
“Hà Ngân, đừng.” Phan Vân Lam nắm lấy cổ tay cô: “Nếu cô dám, tôi lập tức tự sát.”
Anh ấy cũng không cần khách khí, căn bản không đặt tính mạng của mình vào mắt, rút dao găm từ trong túi áo ra đặt lên cổ mình.
Lòng Hà Ngân vô cùng bối rối, rơi vào tình thế khó xử.
“Không bảo vệ được cô ấy, liền dùng cách tự sát này để uy hiếp sao? Phan Vân Lam, mày đúng là đồ nhát gan.” Hoàng Mạnh cực kỳ coi thường hành động này của anh ấy.
Phan Vân Lam nhướng mày, hiển nhiên để ý đến lời châm chọc này.
“Anh Vân Lam, những năm qua, ở trong mắt tôi, anh vẫn luôn là người anh trai quan tâm, bảo vệ cho tôi, mọi chuyện đều nghĩ cho tôi, lúc nào cũng nhường nhịn tôi, quả thực tôi rất biết ơn anh. Hôm nay, hãy để tôi làm một việc cho anh được không?” Hà Ngân nhìn con dao găm trong tay anh ấy, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
Anh trai, hóa ra chỉ là anh trai thôi ư? Cũng chỉ có thể là anh trai sao? Trong lòng Phan Vân Lam thoáng qua vẻ khổ SỞ.
“Ngân Ngân, chỗ này của tôi nói với tôi rằng không được, nếu không tôi sẽ phải hối hận suốt đời.” Anh ấy đặt tay lên tim mình, nơi đây mỗi lần nảy lên đều vì một cô gái tên là Hà Ngân.
Sao anh ấy có thể cho phép cô vì anh mà lao vào vòng tay của một người đàn ông khác chứ.
Hai bên đang rơi vào tình thế giăng co kéo dài.
“Phan Vân Lam, nếu như anh dám tự sát, vậy tôi cũng dám.” Hà Ngân nhìn Phan Vân Lam, nói.
Anh ấy biết cô không nói đùa, đành chậm rãi buông dao găm xuống, cô nhóc này, sao lần nào cũng ngu ngốc như vậy? Sao anh ấy có thể yên tâm về cô đây?
Nghe thấy những lời sống chết có nhau giữa hai người, trong lòng Hoàng Mạnh vô cùng buồn bực, chỉ hận lúc này không thể ném Phan Vân Lam vào tổ ong vò vẽ, nhưng không được, Hà Ngân nhất định sẽ oán giận anh.
Cuối cùng anh cười lạnh một tiếng: “Bắt hai người bọn họ lại.”
Đám vệ sĩ đều là côn đồ được huấn luyện nghiêm chỉnh, bản lĩnh vô cùng nhanh lẹ, hơn nữa trong tay bọn họ còn có súng.
Vốn dĩ Phan Vân Lam vẫn luôn bảo vệ Hà Ngân khắp nơi bị hại, nhưng đã lăn lộn trong giới xã hội đen một thời gian dài, bản lĩnh thật sự không tệ. Đám người áo đen đứng ở cửa không có lệnh của Hoàng Mạnh cũng không dám tùy tiện nổ súng, rốt cuộc đã khiến anh nổi giận.
Rút súng trong tay tên vệ sĩ đứng cạnh, Hoàng Mạnh hung ác bắn vào chân Phan Vân Lam.
Một tiếng thét đau đớn vang lên, chứng minh anh đã bắn trúng. Đám người áo đen nhân cơ hội này, nhanh chóng khống chế hai người.
“Anh Vân Lam, anh không sao chứ.” Nhìn về phía cái chân chảy máu ồ ạt của anh ấy, trong lòng Hà Ngân đều là áy náy. Cũng bởi vì mình cho nên những ngươi bên cạnh mới không ngừng bị thương.
Đối với hành vi ngang ngược này, cô ngày càng cảm thấy thất vọng.
Nhìn vào đôi mắt đã khôi phục vẻ lạnh lùng của anh, cô nói: “Hoàng Mạnh, anh cứ chờ đó, tôi nhất định sẽ đòi lại từng cái một.”
Giọng nói lạnh buốt thấu xương của anh vang lên: “Tôi chờ.”
Cô thật sự rất thất vọng về anh, rốt cuộc người đàn ông này xem cô là gì? Một món đồ ư? Có thể tùy ý mặc cả cùng người khác, một món đồ không có sinh mạng gọi phải tới, đuổi phải đi sao?
Cũng vì giải thích hiểu lầm lần này mà cô đã mở lòng thêm lần nữa, bây giờ đều chậm rãi rơi vào hầm băng, cho đến khi toàn thân rét lạnh, đông cứng.