Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

Chương 94: Tranh cãi



Hắn đã vui mừng biết bao khi em gái mà hắn yêu thương lại xuất hiện trước mặt hắn. Lần này, hắn chỉ muốn liều mạng bảo vệ em gái thật tốt.

Hắn không biết vì sao Hoàng Mạnh lại biết được tất cả mọi chuyện, nhưng thực sự hắn rất biết ơn anh. Sau chuyện này, hắn xin thề, về sau nhất định phải thật cẩn thận, hơn nữa cũng bằng lòng vì anh mà làm bất cứ chuyện gì.

Hà Ngân vẫn luôn lo lắng cho Phan Vân Lam, không biết vết thương của anh ấy thế nào rồi. Chắc chắn người của Hoàng Mạnh sẽ không đối xử tốt với anh, tất cả cũng vì mình.

Mỗi ngày, cô đều sống trong đau khổ, tự trách. Những lúc trông thấy Hoàng Mạnh sẽ chỉ càng khiến cô không ngừng nhớ tới những chuyện anh đã làm. Cho nên mỗi khi chỉ có mình anh trở về, cô đều tự giam mình trong phòng, không muốn trông thấy người đàn ông kia.

Lâu ngày, cho dù tính cách của Hoàng Mạnh có khá hơn nữa cũng cảm thấy tức giận.

Âm thanh đùng đùng ngoài cửa biểu thị có người đang không ngừng gõ cửa. Hà Ngân ngồi xổm ở góc phòng, ôm chặt lấy thân thể chính mình.

Bởi vì tinh thần không tốt mà gò má trở nên tái nhợt thoạt nhìn không có sức sống. Khuôn mặt vốn chỉ lớn chừng bàn tay lúc này cũng gầy đi không ít.

“Hà Ngân, em đừng ép tôi.” Ngoài cửa truyền đến tiếng gào thét của Hoàng Mạnh, người đàn ông này vốn dĩ không có kiên nhẫn, đối xử với Hà Ngân đã tiêu hao hết toàn bộ nhẫn nại của anh. Thế nhưng cô vẫn như trước không nể mặt mình, thậm chí càng thêm phản kháng mình. Anh chưa bao giờ gặp qua người nào như vậy.

Nhờ có gương mặt hoàn mỹ, gia thế tốt đẹp cùng năng lực hơn người. Từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn được con gái theo đuổi.

Nhưng người phụ nữ này lại xem thường anh như vậy, không phải là ỷ vào việc được anh yêu thích sao? Người phụ nữ đáng chết, mình đối với cô còn chưa đủ tốt ư? Vì sao lúc nào cũng muốn chọc tức anh chứ?

Hà Ngân im lặng không lên tiếng, cũng không để ý đến tiếng ồn bên ngoài cửa.

“Shit!” Hoàng Mạnh tức giận chửi bậy một câu.

Tiếp đó, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh trong giây lát, có tiếng chân người bước xuống lầu. Đang lúc cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, bỗng một tiếng súng vang lên, nhắm ngay về phía cửa phòng.

Khóa cửa bị đạn phá hư, Hoàng Mạnh mạnh mẽ đạp tung cánh cửa.

Trông thấy Hoàng Mạnh cầm súng lục, cả người cô không ngừng lùi về phía sau, cho đến khi sau lưng áp vào trên tường, mới nhận ra lúc này mình đang ngồi ở góc phòng.

Người đàn ông này chính là ác ma.

“Nếu em không muốn Phan Vân Lam chết thì mau ngoan ngoãn nghe lời cho tôi.” Anh lạnh lùng nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô, chẳng lẽ mình đã khiến cô lo sợ như vậy sao? Sao anh có thể tổn thương cô chứ?

Nước mắt tủi thân lặng lẽ dâng lên trong hốc mắt cô. Cô cố gắng chịu đựng không để nó rơi xuống. Người đàn ông xấu xa này, anh ta chỉ biết uy hiếp thôi sao?

“Tôi đã lên giường cùng anh như anh mong muốn, anh còn định thế nào nữa?” Hà Ngân cắn răng, căm hận nói.

Trong lòng anh vô cùng đau xót, tại sao bọn họ lại đi đến bước này? Vì lý do gì mà quan hệ giữa bọn họ lại trở thành một loại giao dịch? Có trời mới biết, đây hoàn toàn không phải là ý nguyện ban đầu của hắn.

Anh chỉ muốn được cùng người mình yêu ở chung một chỗ thật vui vẻ. Vì sao lại khó khăn như vậy?

“Mau xuống ăn cơm.” Hoàng Mạnh nắm lấy tay cô, kéo cô dậy, ôm ngang lấy cô đi xuống lầu.

Gần đây cô càng ngày càng gầy, khớp xương đều chọc vào tay anh. Quá gầy, ôm vào trong lòng tựa như không có trọng lượng vậy.

“Tôi có thể tự đi, anh mau thả tôi xuống.” Hà Ngân không ngừng giãy giụa, vô cùng ghét bỏ sự đụng chạm của anh.

Mình chạm vào khiến cô chán ghét vậy sao? Nhất định phải phản ứng kịch liệt như vậy? Gân xanh không ngừng nổi lên trên chán anh, người phụ nữ này, luôn có thể dễ dàng chọc anh tức giận.

“Tốt nhất em đừng chống đối tôi, nếu không… tôi không thể bảo đảm Phan Vân Lam sẽ xảy ra chuyện gì đâu.” Hoàng Mạnh cười lạnh uy hiếp. Lúc này cũng chỉ có tính mạng an toàn của Phan Vân Lam mới khiến cô quan tâm.

“Hoàng Mạnh, anh thật hèn hạ!” Hà Ngân nghiến răng nghiến lợi nói, dễ dàng nhận thấy cô vô cùng căm ghét người đàn ông luôn uy hiếp mình này.

Mặc dù trong lòng giãy giụa nhưng động tác của cô quả nhiên nhẹ hơn rất nhiều, thật ra dáng vẻ yên tĩnh của cô vẫn rất ngoan. Hoàng Mạnh nhìn cô một cái thật sâu, mới đi xuống lầu.

Cơm nước cũng đã sớm chuẩn bị xong, trông thấy Hoàng Mạnh ôm cô đi tới, mà dáng vẻ của anh lại vô cùng nghiêm túc, mọi người đều biết lúc này ngàn vạn lần không nên đâm đầu vào họng súng, thật cẩn thận lo làm chuyện của mình.

Bữa cơm này thật là vô vị, vốn dĩ khẩu vị của cô không tốt, dưới ánh mắt trợn trừng của anh mới miễn cưỡng ăn nhiều thịt một chút. Cô rất sợ người đàn ông lòng dạ độc ác này sẽ làm khó Phan Vân Lam.

“Trưa mai chúng ta đến thăm My My.” Lúc này chỉ có ở trước mặt My My cô mới thi thoảng mỉm cười.

Khi nào bọn họ mới có thể có đứa bé của chính mình đây, có phải mỗi ngày cô sẽ từ từ ấn vào tám trăm nghìn trang taobao giật phiếu giảm giá tiền mặt không giới hạn để xem tay nhanh hay chậm.

Anh khẽ vuốt ve đầu cô, đúng lúc cô ngẩng đầu lại đụng vào sự dịu dàng của anh.

Dáng vẻ ngốc nghếch của cô khiến anh cảm thấy buồn cười, lập tức nghiêng người hôn lên mặt cô. Nơi đó vừa vặn có dính một hạt cơm.

Chỉ là giờ khắc mập mờ này vẫn chưa kéo dài bao lâu đã bị Hà Ngân nhẫn tâm cắt đứt.

“Bốp.” Âm thanh giòn tan vang vọng khắp biệt thư trống rỗng.

Trông thấy một màn như vậy, mọi người đều trợn to hai mắt, không thể tin được. Sau đó phản ứng kịp thời, chỉ mong rằng cơn tức giận của ông chủ sẽ không gây hại tới mình.

Trên gò má anh tuấn của anh bỗng hiện lên một dấu tay đỏ ửng.

Thật không ngờ cô lại đánh anh, trong chốc lát không kịp phản ứng, sau đó chính là cảm giác tức giận ngập trời. Người phụ nữ này lại dám đánh anh!

Trên đời này, chưa từng có người nào dám đánh anh như vậy.

“Lá gan của em bị báo ăn rồi sao?” Hoàng Mạnh dùng tay trái nắm lấy cổ tay cô, trợn mắt hung tợn, tay phải đã nắm chặt thành quyền, duỗi ở bên mặt cô.

Chỉ cần thêm chút xíu mồi dẫn lửa, nói không chừng nắm tay này sẽ không chút do dự mà đánh tiếp.

Anh cảm thấy được, sự kiêu ngạo của mình đã bị người phụ nữ này mài mòn đến không đáng giá một đồng. Anh chính là Hoàng Mạnh đó, vậy mà lại bị người khác cho một bạt tai.

“Đánh đi.” Hà Ngân cười lạnh, không hề sợ hãi chút nào. Cô không hối hận vì đã đánh người đàn ông xấu xa này. Dựa vào cái gì anh có thể hành hạ, muốn làm gì cô thì làm? Cùng lắm thì hai người giày vò lẫn nhau. Lúc này, sự quật cường từ tận trong xương tủy cô lại mạnh mẽ nổi lên.

Cô hung hăng trợn mắt nhìn anh, không hề sợ hãi chút nào.

“Shit!” Cuối cùng Hoàng Mạnh chửi bậy một câu, dùng sức đấm mạnh nắm tay vào mặt bàn. Cái khay bên dưới vỡ tan thành từng mảnh lên tiếng đáp trả, máu tươi nhanh chóng tràn ngập chóp mũi hai người.

Trong lòng Hà Ngân cảm thấy vô cùng sảng khoái.

“Chỉ có em mới dám đối xử với tôi như vậy, không phải là ỷ vào việc tôi thích em sao.” Hoàng Mạnh chỉ bỏ lại một câu liền lập tức đạp cửa rời đi, để mặc một đám người luống cuống tay chân.

Không phải là ỷ vào việc anh thích cô? Anh đâu chỉ có thích, mỗi lần anh đều ép cô khiến cô không có đường lui, giam cầm và tổn thương, sao cô có thể quên được?

Thậm chí Phan Vân Lam còn ở trong tay anh.

Hà Ngân không ngừng lẩm bẩm lời Hoàng Mạnh nói, thất thần lên lầu.

Cô chui rúc ở trong góc phòng. Mỗi khi cảm thấy bất an cô đều làm vậy, chỉ có nơi này mới có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn.

“Mẹ, rốt cuộc con nên làm gì bây giờ?” Cô nắm chặt ống tay áo, vùi đầu vào giữa hay tay mà khóc.

Vì sao cô muốn có cuộc sống đơn giản lại khó khăn như vậy?

Lẽ nào đời này đã định trước cô không thể nào yên ổn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.