Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

Chương 95: Dấu hôn



“Đùng đùng đùng.” Lại là tiếng đập cửa.

Hà Ngân biết rõ lúc này Hoàng Mạnh đang tức giận, cũng sẽ không trở về.

“Vào đi.” Đối với những người giúp việc trong biệt thự này, cô vẫn luôn có cảm tình.

Bước vào là dì Lưu quản gia của biệt thự. Trên tay bà bưng một cái khay, bên trong có một ly nước.

Xem ra là muốn giải thích cho người nào đó.

“Dì Lưu, dì ra ngoài đi. Lúc này cháu không muốn nghe bất kỳ chuyện dì liên quan đến anh ta.” Giọng nói của cô lành lạnh, bởi vì mới khóc mà còn mang theo âm mũi.

Dì Lưu nặng nề thở dài một hơi, đưa ly nước cho cô.

“Cô không muốn nghe nhưng tôi vẫn phải nói, tôi chính là đau lòng vì cậu chủ. Từ trước đến giờ, tôi chưa từng thấy cậu chủ đối xử với người phụ nữ nào như vậy. Cô chủ, cô đừng ở trong phúc lại không biết hưởng như vậy được không?” Dì Lưu tiếp tục nói.

Mặc dù không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng bà là người từng trải, có thể nhận thấy rõ ràng bọn họ đều thích nhau, vậy tại sao lại trở thành như thế?

“Tôi chẳng qua cũng chỉ là món đồ chơi của anh ta mà thôi. Anh ta tốt với tôi là vì vẫn chưa chơi chán.” Mỗi một chữ nói ra, cô đều cảm thấy trong lòng co rút đau đớn, quả nhiên cô vẫn để ý đến anh. Hà Ngân, mày đã bị coi thường như thế nào vậy? Chính anh ta đã tổn thương mày đấy. Cô không ngừng nghĩ thầm.

“Nếu không phải thật lòng yêu thích, vậy vì sao vừa rồi cậu chủ lại tình nguyện bị thương cũng không muốn làm hại đến cô chứ?” Dì Lưu kiên nhẫn khuyên bảo, đối với chuyện riêng của hai người, bà vẫn luôn để ý mà lo lắng trong lòng.

Động tác uống nước của cô ngừng lại một lát, cũng không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ đi về phía giường, nói: “Dì Lưu, cháu mệt rồi, dì xuống nhà trước đi.”

Mới vừa rồi, không phải lòng cô không hoảng sợ, chẳng qua lúc này cô cảm thấy rất mệt mỏi, cách làm của anh đã khiến cô gần như không thể hô hấp. Bây giờ cô chỉ muốn chạy thoát khỏi nơi này.

Hoàng Mạnh đi tới Dạ Khôi, vết thương trên tay cũng không bằng đau nhức trong lòng. Anh lười băng bó, tự mình lái xe đi tới Dạ Khôi.

Rượu đỏ chảy vào cổ họng, mạnh mẽ đốt nóng yết hầu. Anh có chút lưu luyến mùi vị này.

“Anh đẹp trai, tay anh bị thương kìa.” Một đôi tay thon dài khoác lên vai anh.

Chung sống đau khổ cùng Hà Ngân khiến anh muốn đổi người khác thử xem.

Anh cũng không gạt tay người phụ nữ này ra.

Cô ta dịu dàng liếc mắt nhìn sang, nhẹ nhàng cười khẽ, gương mặt được trang điểm khéo léo, mùi nước hoa trên người cũng rất nhạt thể hiện sự tôn quý. Đây rõ ràng không phải dáng vẻ đê tiện, diêm dúa giống mấy cô gái trong bar club. Không thể nghi ngờ, cô ta chính là một người phụ nữ vô cùng hấp dẫn.

Cô ta nhờ nhân viên phục vụ lấy gạc và rượu thuốc, nhẹ nhàng dùng bông lau chùi vết thương cho anh.

Động tác dịu dàng giống như con người cô ta vậy. Anh đột nhiên nghĩ tới lần đầu tiên gặp gỡ Hà Ngân, người phụ nữ ấy không khác gì một con mèo, mang theo móng vuốt sắc bén, dùng dao khiến anh bị thương, cuối cùng lại quyến rũ anh.

“Đàn em Giang, vì sao em lại ở chỗ này?” Hoàng Mạnh vẫn chưa uống nhiều rượu, cho nên liếc mắt đã có thể nhận ra cô gái này chính là Giang Việt Nhượt đã chào hỏi anh trong tiệc rượu mấy ngày trước.

Khi anh còn học ở Mỹ, vì quan hệ buôn bán của gia tộc cho nên đã từng qua lại với nhà họ Giang một thời gian, hơn nữa cũng tiếp xúc gần gũi với Giang Việt Nhượt. Nhưng chẳng qua anh chỉ coi đó là quan hệ bạn bè hợp tác, cũng không hề nghĩ nhiều.

Sau anh khi tốt nghiệp về nước, kế thừa công ty của gia tộc, Giang Việt Nhượt vẫn còn học ở Mỹ. Thi thoảng anh sẽ nhận được những lời thăm hỏi ân cần của cô ta, nhưng vì anh quá bận rộn nên cũng không trả lời nhiều.

Lần trước vội vã về với Hà Ngân vẫn chưa kịp ôn lại chuyện xưa.

Nói thật, ấn tượng của anh đối với cô ta không tệ. Cô ta là đối tác rất tốt, chỉ là quá thông minh, tài giỏi đến mức coi anh như bạn bè hợp tác, đúng vậy bạn bè, khiến anh thực sự không thể sinh ra tình yêu nam nữ.

Giang Việt Nhượt thận trọng, cho tới bây giờ cũng chưa từng vượt qua ranh giới một bước. Khi đó ở trong trường học, khắp nơi đều là chuyện xấu của hai người bọn họ. Có trời mới biết, bọn họ trong sạch biết bao.

Cô ta ngắm nhìn Hoàng Mạnh, vẫn mỉm cười thản nhiên. Người phụ nữ này luôn là như vậy, cho dù xảy ra chuyện gì, cô ta đều mỉm cười hờ hững, khiến cho người ta không thể tức giận.

“Em cùng bạn đến đây chơi. Đã về nước rồi còn không cho em đi chơi sao?” Giang Việt Nhượt hất cằm chỉ về phía đám người trong sàn nhảy, lại tiếp tục nói: “Em thấy mình anh ngồi đây uống rượu giải sầu, sao vậy? Có thể kể cho em nghe không?”

Trước kia, ngoại trừ hợp tác bọn họ cũng không có quá nhiều tiếp xúc riêng tư, đây xem như là lần đầu tiên.

Hoàng Mạnh gặp được bạn cũ, liền uống thêm một hớp rượu. Anh lắc đầu, khoát tay, nói: “Không thể nói rõ được, chẳng qua chỉ là cảm thấy suy nghĩ của phụ nữ thật quá khó đoán.”

Nghĩ đến chuyện đau lòng, anh lại buồn bực uống thêm một hớp rượu.

Nghe thấy hai chữ phụ nữ, trong nháy mắt Giang Việt Nhượt đã nghĩ ngay tới Hà Ngân. Chẳng qua, cô cũng không phải loại phụ nữ không có đầu óc giống như Hà Dung, chuyện gì cũng đều thể hiện ra mặt. Cho nên mặc dù trong lòng không vui, nhưng nét mặt lại vẫn mỉm cười như cũ.

“Cô gái nào có thể khiến cho anh Hoàng đẹp trai của chúng ta đau lòng vậy?” Cô ta cũng uống cạn sạch ly rượu của mình: “Em lại cảm thấy, suy nghĩ của đàn ông là khó đoán nhất.”

Mặc dù trong mắt Hoàng Mạnh, cô ta luôn là dáng vẻ người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng suy cho cùng cô ta vẫn là phụ nữ, nếu cứ uống rượu đầy miệng như vậy quả thực rất dễ say. Cho nên anh không tự chủ mà lấy đi ly rượu của cô ta, yêu cầu nhân viên quầy rượu mang ra một ly nước ép xoài, nói: “Một cô gái như em ở bên ngoài tốt nhất đừng uống rượu như vậy. Để cho người nào có ý nhìn thấy, lúc đó em trốn không thoát đâu.”

Tửu lượng của cô ta dường như rất kém, chỉ uống một ly mà gương mặt đã trở nên đỏ ửng: “Không phải còn có anh sao.”

Không nghe Hoàng Mạnh khuyên bảo, cô ta yêu cầu phục vụ rót rượu cho mình.

“Nếu như đàn ông được một người như em yêu thích, quả thực đó là vinh dự cực lớn, sao vậy, có người làm em tổn thương?” Hoàng Mạnh nhàn rỗi hỏi, cũng không để ý nhiều đến tin tức bên ngoài của Giang Việt Nhượt.

“Hiện tại anh ấy vẫn chưa biết.” Cô ta lại uống cạn rượu trong ly.

“Em đừng uống nữa, uống nhiều không tốt đâu.” Nhìn dáng vẻ ừng ực uống rượu của cô ta, anh liền vội vàng ngăn cản.

Ai biết đám bạn kia của cô ta là loại người gì, dù sao cũng là đàn em của mình, hơn nữa còn là bạn bè hợp tác trên phương diện làm ăn, không thể để cho cô ta đưa mình vào chỗ nguy hiểm được.

“Anh đừng quản em, nói một chút về anh đi, anh làm sao vậy?”

Rượu đến chỗ đau lòng, Hoàng Mạnh cũng không còn muốn ngăn cản cô ta nữa. Cô ta đã trưởng thành rồi, nên biết mình làm những gì.

“Anh muốn yên bình bên người mình thích sao lại khó khăn như vậy chứ?” Hoàng Mạnh ngửa đầu, một hơi uống cạn ly rượu.

“Em cũng cho là như vậy.” Giang Việt Nhượt không hề khách sáo, dốc cạn ly rượu trong tay.

Vì phải bảo vệ cô ta về nhà, Hoàng Mạnh cũng không dám uống nhiều, chỉ nhâm nhi từng hớp nhỏ.

Mình đi uống rượu giải sầu lại gặp phải người quen cũ, nào biết người đó còn uống mạnh hơn mình, Hoàng Mạnh cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

“Thật nhớ lúc còn học đại học, thật đơn thuần. Nhà họ Giang không có con trai, em là con gái, cũng là người thừa kế duy nhất của gia tộc. Trong gia tộc, tất cả mọi người đều phản đối chuyện này, nhưng mà mọi việc em đều làm tốt hơn bọn họ. Không phải đàn ông thì thế nào? Năng lực của em còn tốt hơn một số tên đàn ông, vì cái gì người trong gia tộc vẫn bày ra dáng vẻ khinh thường? Cũng bởi vì em là phụ nữ sao?” Cô ta uống cạn từng ly, cuối cùng nằm sấp trên bàn lầm bầm.

Người phụ nữ này rất liều lĩnh, đáng để một người đàn ông tốt tới yêu cô ta.

Thấy người trước mặt uống say, anh liền mang cô ta ra khỏi quán bar bắt taxi.

“Nhà em ở chỗ nào?” Anh hỏi.

Giang Việt Nhượt đã uống đến mơ màng, lơ đãng nói: “Anh không biết sao? Chính là biệt thự hai hướng ở Los Angeles, Mỹ đó.”

Hoàng Mạnh bất đắc dĩ lắc đầu cười.

“Đến Hilton!” Anh đành phải đưa cô ta tới khách sạn.

Cô ta say tới lảo đảo xiêu vẹo, anh không thể làm gì khác hơn là ôm lấy, miễn cưỡng ổn định thân thể cô ta. Thuê một gian phòng, anh trực tiếp bế cô ta đi vào.

Mà anh cũng không hề chú ý tới, bên ngoài có một máy ảnh đang chụp lại tất cả những thứ này.

“Em nghỉ ngơi đi, anh đi trước.” Hoàng Mạnh đặt cô ta lên giường, chuẩn bị rời đi.

“Anh đừng đi.” Giang Việt Nhượt bỗng nhiên ôm chặt eo anh.

“Ngoan, ngủ đi.” Anh đẩy tay cô ta ra.

Cô ta lại nhón chân hôn xuống cổ anh: “Em rất thích anh, lúc còn ở Mỹ, em đã thích anh rồi.”

Lúc này anh mới chợt hiểu, hóa ra người đàn ông trong miệng cô ta lại chính là mình.

Nhưng anh đã có Hà Ngân. Vội đẩy Giang Việt Nhượt ra, anh nói: “Em sẽ gặp được người khác tốt hơn anh, anh không xứng đáng.”

Cuối cùng, anh vẫn rời khỏi phòng.

Nhưng anh đã không phát hiện ra, trên áo sơ mi trắng của mình có in một dấu môi son đỏ tươi.

Hơn nữa anh cũng không hề hay biết, Giang Việt Nhượt vốn dĩ say khướt, ngay sau khi anh rời đi, ánh mắt mơ màng liền lập tức trở nên khôn khéo, sáng rực: “Hoàng Mạnh, anh xem thường em.”

Giọng nói cô ta vẫn dịu dàng như trước nhưng lại làm người ta rợn cả tóc gáy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.