Tổng Giám Đốc Rất Phúc Hắc

Chương 24: Phong cảnh xẹt qua bên cửa sổ



Tống Tử Hàm nhất thời luốn cuống, tay cầm bữa sáng có chút run rẩy. Tại trong nhà Hàn Triết Si thấy được một nữ nhân mặc thành như vậy giống như sấm sét giữa trời quang, chua xót nói không nên lời, thầm nghĩ nhanh chóng trốn chạy.

Hàn Triết Si nhìn Tống Tử Hàm, nói: “Có vào hay không?” Giống như là vì khách sáo mới nói.

Tống Tử Hàm có chút bối rối mà đem bữa sáng trong tay nhét vào tay Hàn Triết Si, thanh âm có chút run rẩy, “Cái này, đây là bữa sáng, ta, ta không vào.”

Nói xong, lập tức quay đầu, bước nhanh đi ra. Con mắt chua xót, từ lúc nào cảm thấy mắt khó chịu như vậy? Lên xe bus, thanh âm động cơ tại bên tai có chút om sòm, phong cảnh ngoài cửa sổ xẹt qua có chút chướng mắt.

Có lẽ, Hàn Triết Si chưa từng thật lòng…

Đỗ Hiểu Vân nói cái thế giới này chính là như vậy, nam nhân có tiền sẽ đồi bại, nữ nhân đồi bại sẽ có tiền. Nam nhân là động vật dựa vào nửa người dưới suy nghĩ, đặc biệt là nam nhân có tiền, không cần biết ngươi là ai, dù sao phía dưới có phản ứng là được. Bất quá nam nhân đều là cần có sinh lý, nếu ôm tâm tính chơi đùa làm như vậy cũng không có vấn đề gì, ngươi nếu thật lòng chẳng khác nào thua, đến cuối cùng ngươi sẽ phát hiện mình thua rất thảm, thảm đến muốn một đao chấm dứt chính mình.

Trong lúc còn học đại học, lão sư Anh ngữ bị lão công phản bội cũng đã nói, đừng cùng ta nói chuyện tình yêu, ta không tin cái thế giới này có chân ái, cái gọi là yêu nhau bất quá là tạm thời, toàn bộ do hormone nam nữ tạo tác dụng, mà tác dụng này chỉ có thể duy trì 18 tháng, qua 18 tháng, cái gọi là mặt đỏ tim đập sẽ không còn, nếu còn một chỗ vậy thì chính là một loại trách nhiệm! Nếu là có một nữ nhân khác càng có thể thỏa mãn hắn, hắn điều đầu tiên cần phải làm là bỏ qua ngươi, không chút do dự chạy về phía nữ nhân có thể làm cho mình đạt được kích thích.

Tống Tử Hàm đã sẽ không giống Đỗ Hiểu Vân bi quan như vậy, cũng sẽ không giống lão sư Anh ngữ cực đoan như vậy.

Trước kia không đột nhiên đến nhà Hàn Triết Si, cho nên không biết cuộc sống riêng tư của hắn, hiện tại đã biết. Tống Tử Hàm coi như là lý trí, kỳ thật cũng không có gì tổn thất, bất quá là sớm chút nhận rõ con người Hàn Triết Si mà thôi.

Cũng tốt, về sau Hàn Triết Si sẽ không còn quấn quít cậu, cậu cũng có thể sống cuộc sống bình thường, tối thiểu không cần lo lắng bá đạo tổng giám đốc đột nhiên xuất hiện, sau đó đưa ra những yêu cầu bá đạo.

Tống Tử Hàm như thường lệ đi làm.

Viên chức phòng kinh doanh sau kỳ nghỉ tám ngày dài hạn trở về, sức chiến đấu kịch liệt hạ thấp. Bình thường qua một tuần đều mắc hội chứng ngày thứ hai, chứ nói chi là tám ngày nghỉ.

Ngô Trác Văn đi một chuyến Hoàng Sơn, dùng máy ảnh hắn mua trước đó không lâu chụp rất nhiều ảnh, còn rửa một vài tấm, chia cho các đồng nghiệp xem. Chụp cũng không tệ lắm, Ngô Trác Văn lúc học đại học là trưởng câu lạc bộ nhiếp ảnh, đối với chụp ảnh vô cùng có hứng thú, kỹ thuật cũng là do bình thường hay chụp ảnh.

Ngô Trác Văn chính miệng nói: “Ta đã từng vì nghiên cứu ánh sáng cùng cách chụp hiệu quả, liên tục ba ngày ngâm mình ở thư viện!”

Ngô Trác Văn khoe khoang một hồi lâu, rốt cục phát hiện Tống Tử Hàm ngồi ở bàn công tác bên cạnh khuôn mặt trầm thấp, vì vậy mở miệng hỏi: “Này, ngươi uống lộn thuốc ah, bình thường mỗi lần nghỉ trở về có tinh thần nhất chính là ngươi, hôm nay khuôn mặt buồn bực, cho ai xem ah. Làm cái gì, thất tình rồi hả?”

Tống Tử Hàm lắc đầu, thuận miệng đáp một câu, “Không có gì.”

“Ngày hôm qua ngủ không ngon?”

Tống Tử Hàm nhìn thoáng qua Ngô Trác Văn, cũng không biết hắn tại sao phải đối với vấn đề này truy vấn, bất đắc dĩ nhẹ gật đầu, “Uh, ngủ không ngon.”

Xác thực cũng là ngủ không ngon, bởi vì hôm nay đi làm, có chút sợ hãi, lại nói không nên lời chính mình đang sợ cái gì, nghĩ tới khuôn mặt Hàn Triết Si liền không tự chủ mà ngực cảm thấy buồn bực, khó chịu, sợ hãi nhìn thấy hắn.

Trong phòng kinh doanh có một nữ đồng sự thích nói bát quái cùng mấy nữ đồng sự khác nói: “Hàn tổng hôm nay đi làm dẫn theo một mỹ nữ, còn mang theo nàng tiến vào văn phòng. Không thể không nói, Hàn tổng mang đến nữ nhân dáng người nóng bỏng, khuôn mặt so với minh tinh còn đẹp hơn!”

Có người hòa cùng nói: “Nói không chừng là người mẫu nào đó! Hoặc là nữ minh tinh!”

Đỗ Hiểu Vân ôm tay, dương lên cuống họng nói: “Người mẫu cùng mỹ nữ đều thích thiếu gia độc thân nhà giàu, không thích nam nhân có tiền, lại đã kết hôn, cũng không có người mẫu minh tinh nào vì tiền cam nguyện làm tiểu tam (vợ bé). Cho nên, đây là bình thường, các ngươi ngạc nhiên cái gì.”

Sở dĩ ngạc nhiên, là vì trước kia chưa thấy qua Hàn Triết Si mang theo nữ nhân tới công ty, cho dù mang nữ nhân về nhà, chuyện này nhân viên của công ty cũng không phát hiện cho nên không có gì để nói, nhưng là hôm nay gặp được vẫn là có chút kinh ngạc.

Trong công ty đa số nhân viên nữ nhiều ít đều đối với vị tổng giám đốc cao phú soái có tâm tư, hôm nay nhìn thấy tổng giám đốc bên người có một mỹ nữ, trong nội tâm liền nguội lạnh một mảng lớn, tâm tình làm việc cũng không còn.

Tống Tử Hàm nghe bọn họ thảo luận chuyện này, con mắt nhìn màn ảnh, một hồi lâu không có nhúc nhích, máy tính tự động đổi thành màn hình chờ. Thời điểm Đỗ Hiểu Vân tới, vỗ đầu cậu một cái “Ngươi còn ngây ra làm gì.”

Tống Tử Hàm lúc này mới hồi phục tinh thần lại, bối rối mà di con chuột trên mặt bàn, nói một câu, “Không có việc gì.”

Đỗ Hiểu Vân đem một ly coffee đặt ở bên cạnh cậu, nói một câu, “Ta đã sớm nói với ngươi, không tin tưởng được.”

Tống Tử Hàm nhìn màn hình máy tính không nói lời nào, Đỗ Hiểu Vân đã từng nói qua, kẻ có tiền đều yêu thích đùa bỡn tình cảm, giữa nam nữ còn là như thế, huống chi là nam nhân cùng nam nhân.

Ngô Trác Văn bàn bên cạnh nhìn Đỗ Hiểu Vân nói: “Ta nói, Hiểu Vân, ngươi như thế nào luôn chỉ đưa coffee cho Tử Hàm, ta cũng muốn uống.”

Đỗ Hiểu Vân trừng hắn “Muốn uống tự mình đi mà pha ah!”

Tống Tử Hàm vẫn làm việc như thường lệ, cái gì cũng không thay đổi, tan tầm xong đi qua cầu vượt rồi chen chúc trên xe bus. Người quá nhiều, quá chật chội, Tống Tử Hàm cầm cặp công văn đứng trên xe bus, một tay cầm chặt vòng treo, ánh mắt rơi vào xe cộ tới lui ngoài cửa sổ.

Thời điểm ngừng đèn đỏ, một chiếc xe hơi ngừng bên cạnh xe bus, trên ghế phụ là một nữ nhân trang điểm trang nhã, ngồi ở ghế lái chính là Hàn Triết Si.

Tống Tử Hàm nghiêng đầu, trên xe bus rất ầm ĩ, hai bác gái ngồi chung một chỗ đang nói siêu thị nào đang thanh lý hàng, trang phục đều giảm giá, mấy học sinh cấp 3 vừa tan học lớn tiếng thảo luận lão sư nào đó rất biến thái, thanh âm động cơ xe bus ầm ầm, tất cả thanh âm hoà cùng một chỗ, lại để cho người càng thêm phiền muộn.

Bảo vệ An đại thúc tại cổng tiểu khu lại đang giáo huấn nhi tử, nghe nói lần này là vay tiền người khác, đã thật lâu không trả nên xảy ra mâu thuẫn, ở cửa trường học đánh nhau, bị thầy giáo bắt được đưa đến hiệu trưởng, hiệu trưởng lại thông tri đến gia đình.

Bảo vệ An đại thúc ngón tay kẹp một điếu thuốc lá chỉ vào Tống Tử Hàm vừa vặn đi ngang qua, đối với nhi tử bất tài nhà mình nói: “Ngươi xem người ta, so với ngươi hữu dụng hơn nhiều, mỗi ngày mặc âu phục ngồi văn phòng, ngươi nhìn ngươi, chỉ có mệnh là làm lao công. Lão tử nuôi ngươi đến 20 tuổi ngươi liền cút đi cho ta, còn muốn ta tiếp tục nuôi ngươi, không có cửa đâu!”

Tống Tử Hàm không có để ý đến bọn họ, liền trực tiếp đi về nhà mình.

Về tới nhà, Ngô Thiến Linh cũng mới vừa trở về không bao lâu, nằm trên ghế sofa một tay ôm đầu, sắc mặt có chút khó coi. Tống Tử Hàm đem cặp công văn ném qua một bên, lập tức đi qua, “Mẹ, ngươi có phải không thoải mái ở đâu hay không?”

Ngô Thiến Linh hữu khí vô lực mà khoát khoát tay, “Không có việc gì, chỉ là có chút váng đầu, uống thuốc thì tốt rồi.”

“Ta xem ngươi sắc mặt không tốt, nếu không đi bệnh viện xem.”

Ngô Thiến Linh kiên quyết không đi, “Mới váng đầu một chút như vậy thôi, làm sao phải đến bệnh viện, đến bệnh viện không có bệnh cũng phải mất vài trăm, cái này không phải là quá lãng phí sao.”

“Ngươi sắc mặt rất kém, hay là đến bệnh viện để cho bác sĩ khám một chút.”

Ngô Thiến Linh từ trên ghế sofa ngồi xuống, vuốt vuốt cái trán, “Được, ngươi đi lấy cho ta cốc nước, ta uống mấy viên thuốc một lát là tốt rồi.”

Tống Tử Hàm nhìn mẫu thân, cũng không có nói cái gì nữa, đứng dậy đi đến máy đun nước rót một chén nước ấm.

Ngô Thiến Linh uống một hớp nước, dựa lưng vào ghế sofa nói: “Nữ hài tử mà dì nói với ngươi, là người lần trước đó , nghe nói cũng không tệ lắm.”

Tống Tử Hàm trầm mặc, một lát sau mới mở miệng nói chuyện, “Thuốc ở nơi nào, ta giúp ngươi lấy tới.”

Tống Tử Hàm đến hòm thuốc lấy thuốc, Ngô Thiến Linh uống thuốc xong, cau mày nhìn Tống Tử Hàm, “Ngươi đứa nhỏ này sao lại không nghe lời, nếu nghe lời mụ mụ còn phải quan tâm gì nữa, ngươi cho rằng ta liền nguyện ý đi khắp nơi tìm đối tượng cho con trai mình sao, cái này còn không phải là vì tốt cho ngươi.”

Dừng lại một chút, Ngô Thiến Linh nói tiếp: “Cũng không phải gặp mặt rồi nhất định phải cưới người ta, nếu cảm thấy không thích hợp vậy thì thôi, dù sao chúng ta cũng không tổn thất cái gì.”

Tống Tử Hàm nghe, nhẹ gật đầu, “Mẹ, ta đã biết, ta đi gặp là được.”

Ngô Thiến Linh trên mặt lúc này mới có một tia cười, “Lúc này mới nghe lời.”

Tống Kiến Hổ tan việc về nhà thuận tiện cũng mua đồ ăn trở về, lại nói vấn đề mua thức ăn đúng là nan giải, cũng không biết phảivmua cái gì, cái gì cũng có vấn đề, cho nên kết quả là cái này không dám mua cái kia cũng không dám mua.

Xã hội này quá nhiều vấn đề, mỗi ngày đều thảo luận một vấn đề khác nhau, trên xe bus, tại văn phòng, khu chung cư. Vấn đề thực phẩm là một vấn đề lớn, gần đây vấn đề thịt lại nghiêm trọng, sữa bột còn ăn không được, dưa hấu tiêm thuốc kích thích bên ngoài thì lớn bên trong rỗng không, bún cũng cho thêm chất làm dai. TQ còn có đồ vật nào là an toàn thực phẩm, người TQ ăn cái gì là không có độc đâu.

Trên báo chí mỗi ngày đưa tin về vấn đề này, nhưng là giải quyết được bao nhiêu, vấn đề sữa bột nói lâu như vậy còn chưa có giải quyết, đưa đến cục diện hiện tại sữa bột khó tiêu thụ.

Bình thường dân chúng nhao nhao phàn nàn, thương gia TQ lương tâm đến cùng ở nơi nào?

Giờ tan việc hôm sau, Hàn Triết Si gọi điện thoại tới nói cùng nhau ăn cơm, Tống Tử Hàm chỉ nói một câu không đi. Không có tiếp tục giải thích đã tắt điện thoại.

Lúc tan tầm, Tống Tử Hàm cầm cặp công văn ra công ty, đường cái phía trước bên cạnh công ty có một cỗ xe BMW đang đỗ, bên cửa lộ ra đường cong rõ ràng bên sườn mặt của người kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.