Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 101: Tôi sẽ liều mạng với bão táp!



"Tôi đâu thể một mìng thưởng thức hình tượng tốt đẹp của một người nào đó, ngày nào đó anh chọc tôi mất hứng, tôi sẽ đăng lên mạng, anh sẽ được nổi tiếng rồi...!"

Lạc Mật Mật đứng thẳng người, tư thái ngạo mạn không sợ hãi. Trong lòng cô biết cho dù tạm thời mình có thể hù dọa Tề Nguyên Kiệt, cũng không thể uy hiếp hắn cả đời, bây giờ chỉ cần thoát thân được, để tránh xảy ra chuyện mình không thể khống chế được.

"Suy nghĩ một chút đi, nên biết không được chọc tôi, chọc giận tôi chính là không có chỗ tốt gì cho anh."

Tề Nguyên Kiệt sững sờ tại chỗ, lo âu suy tư. Đã sớm nghe nói cô nhóc trước mắt này không phải người hiền lành, cho nên mình đã sớm chuẩn bị tư tưởng xong, nhưng vạn lần không có nghĩ tới là cô lại giữ hình ảnh của mình, lần này lại làm khó Tề Nguyên Kiệt.

Thừa dịp lúc Tề Nguyên Kiệt suy tư do dự không có phòng bị, Lạc Mật Mật nắm tay Văn Y lẳng lặng bước ra, muốn mượn cơ hội này bỏ trốn. Nhưng, bước chưa được mấy bước, liền bị người khác hung hăng níu trở về.

"Ha ha, Lạc Mật Mật, cô cũng coi thường tôi quá? Chỉ là chuyện này mà muốn hù dọa tôi? Còn muốn nhân cơ hội bỏ trốn, thật không biết cô nghĩ như thế nào. Chỉ cần tôi thu thập cô, còn sợ cô không giao ra đồ sao?" Tề Nguyên Kiệt nhếch miệng cười to, ánh mắt tà ác kích thích lạc mỗi một dây thần kinh của Lạc Mật Mật.

Chợt, một hồi thanh âm ồn ào truyền đến, chọc cho đám người xung quanh tản đi, chỉ thấy một nhóm người mặc tây trang đen đeo kính đen vọt vào, đến bên cạnh Tề Nguyên Kiệt, vây ba ngưởi Lạc Mật Mật lại.

Lạc Mật Mật hai mắt trợn to, quan sát bốn phía, đám người này trong tay đem cầm côn điện, bộ dáng cực kỳ hung ác giống trong phim ảnh "Phủ Đầu bang" .

"Ơ, đây là làm gì à? Tề tổng không phải là muốn đến hỗn chiến chứ?" Lạc Mật Mật cố ý nâng cao giọng lên, khí thế căng căng của mình, đồng thời cũng tráng lá gan của bản thân , "Thôi đi, chỉ có như vậy, còn muốn dọa chúng tôi? Anh cũng thật là ý tứ, lại gọi nhiều Đại lão gia như vậy để khi dễ phụ nữ chúng tôi, truyền đi cũng không sợ người khác chê cười."

Đại lưu manh Tể Nguyên Kiệt, anh lại kêu nhiều người như vậy! Tôi phục rồi, nếu biết sẽ có một ngày mình đụng phải trường hợp như vậy, khi còn bé liền thử học một chút công phu, ít nhất hiện tại cũng sẽ không thua thiệt đi! Nhưng mà . . . . . Không được, "Tiểu mật điên khùng" tôi cũng không phải là dễ chọc, tôi không sợ, cô sẽ liều mạng với bão táp này!

Có lẽ là bị Lạc Thiểu Trạch nuông chiều, vào giờ phút này Lạc Mật Mật hy vọng trước mắt của mình sẽ có một người lao ra bảo vệ mình, mà người kia không phải là ai, chính là Lạc Thiểu Trạch.

Nhưng, làm sao có thể? Tô Trạch đến đây chỉ có một mình, coi như Tô Trạch gọi điện thoại thông báo cho Lạc Thiểu Trạch, sợ rằng khi chạy tới nơi này họ cũng đã sớm hôi phi yên diệt.

Lạc Thiểu Trạch a Lạc Thiểu Trạch, Lạc Mật Mật ngàn lần không nên vạn lần không nên đắc tội với anh, hôm nay bị Tề Nguyên Kiệt ngăn ở nơi này, quá bi ai.

Dựa vào! Không có ai cho Lạc Mật Mật dựa vào, hôm nay Lạc Mật Mật liền liều mạng, nếu chết cũng coi là một cái hảo hán!

Lạc Mật Mật chuyển động mắt, không ngừng tìm kiếm mọi nơi, cái bộ dáng này khiến Tề Nguyên Kiệt rất không thoải mái, "Này, lúc này còn ngây ngẩn? Tôi thấy, cô nên ngoan ngoãn đầu hàng đi vào khuôn khổ, hay để cho chúng tôi động thủ?"

"Đầu hàng? Đi vào khuôn khổ? Tề Nguyên Kiệt, anh nên biết, Lạc Mật Mật tôi là ai, làm sao có thể cúi đầu. Hơn nữa, bên anh nhiều người như vậy chính là muốn lấy uy danh cho anh. Chúng tôi mất ưu thế, anh còn muốn như thế nào?" Lạc Mật Mật vẫy vẫy cánh tay, một điểm khí thế cũng không giảm.

Này đến lúc nào rồi, không nên cò kè mặc cả ngày, vội vàng nghĩ biện pháp rời đi nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.